Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Thịnh Diễn cảm thấy Tần Tử Quy cười hơi lạ, nhất định không có ý tốt.
Nhưng cậu sẽ không hỏi, vì hỏi xong thể nào cũng là cậu chịu thiệt.
Cho nên Thịnh Diễn bèn nắm chặt chăn rồi quay lưng định đi ngủ.
Tần Tử Quy cũng tắt đèn nằm xuống bên cạnh cậu.
Dường như mưa đã nhỏ dần không còn nặng hạt như vừa nãy, nhưng khi rơi xuống mái hiên và giàn hoa thì vẫn tạo ra âm thanh rõ ràng, dưới ánh đèn mông lung ngoài cửa, hoa tường vi trên giàn như lung lay sắp đổ.
Mùa mưa mận ở phương Nam sắp đi qua, báo hiệu mận đã chín cành.
Thịnh Diễn nhìn hoa tường vi bên ngoài với cửa sổ thuỷ tinh phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của cậu và Tần Tử Quy, đột nhiên hỏi: "Tần Tử Quy."
"Sao thế?" Tần Tử Quy vừa kiên nhẫn lại dịu dàng.
"Anh nói xem, nhiều năm sau này chúng ta có thể thấy những bông tường vi này nữa không?"
"Có thể." Tần Tử Quy trả lời không chút do dự.
Cả họ và hoa tường vi đều có thể làm được.
Thịnh Diễn luôn tin tưởng Tần Tử Quy, hắn nói cái gì chính là cái đó, cho nên liền yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
*
Sáng sớm thứ hai chính là thời điểm tắc nghẽn nhất trong tuần ở Nam Vụ, cũng chính là lúc Thịnh Diễn không rời khỏi giường nhất.
Nhưng khổ nỗi vì muốn trốn Tần Tử Quy mà cậu đến tận nhà bà ngoại, cách trường Thực Ngoại những mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quan-chuyen-vat-cua-toi/3441338/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.