Editor: Jena (wordpress minjena và wattpad miknao)
*
Nhìn người trước mắt tự nhiên trở nên ngốc nghếch, Tần Tử Quy thật sự giận lắm mà chẳng làm gì được.
Hôm qua trước khi đi hắn đã nghĩ kỹ, hôm nay khi về sẽ giải thích cho bé ngốc này vì sao hắn lại muốn chơi trò tâm cơ thử thách hòn đá tình yêu đó.
Hắn đã nghĩ đến hàng vạn lời giải thích khác nhau từng bước mềm ngọt dụ dỗ Thịnh Diễn, thậm chí trước khi đi còn nhờ bà cho Thịnh Diễn ăn hạch đào bổ não, chỉ để khúc gỗ này sớm ngày thông suốt.
Lúc về định đến mua cho Thịnh Diễn một cốc trà sữa nhưng cách lớp cửa kính lại thấy đứa nhỏ không khiến người ta bớt lo nhà mình lại đánh nhau.
Hơn nữa nếu đã đánh người ta thì cũng thôi, đằng này lại đánh một nửa rồi thất thần.
Nhìn khoảnh khắc Phó Uân cầm ống đũa đập vào vai Thịnh Diễn, Tần Tử Quy chỉ hận không thể dịch chuyển tức thời đỡ cho cậu.
Kết quả tên nhóc vô lương tâm này lại nói ra những lời vô lương tâm như thế, tức giận đến mức hắn không quản gì hết nói toạc những lời trong lòng ra, đến mức Thịnh Diễn bất ngờ không kịp đề phòng bối rối ngay tại chỗ.
Thấy cậu tự nhiên ngốc lăng như vậy, Tần Tử Quy chỉ cảm thấy mình không nên nổi giận, nếu không chẳng khác gì đang ức hiếp người ngốc, chỉ trầm mặc kéo Thịnh Diễn lại rồi vạch áo cậu ra, ngón tay khẽ ấn vào vết bầm kia hỏi: "Có đau không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quan-chuyen-vat-cua-toi/3441333/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.