Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
*
Nhưng đây là phòng của cậu, sao cậu phải chạy.
Không phải chỉ là ăn cổ vịt thôi sao, cũng chả phải làm chuyện gì không thể để người ta biết.
Thịnh Diễn nghĩ thế, chột dạ giấu đồ ăn ra sau rồi hợp tình hợp lý hỏi: "Tối đến anh không có gì làm à, chạy sang phòng tôi làm gì?"
"Bắt cậu."
Tần Tử Quy trả lời ngắn gọn súc tích.
Thịnh Diễn bị bắt ngay tại trận, tang chứng vật chứng rõ rành rành: "..."
Một lần nữa chột dạ giấu kỹ đồ ăn ra sau, vẫn cứng giọng: "Tôi lấy tiền của tôi mua cổ vịt của tôi ăn trong phòng của tôi, liên quan gì đến anh?"
"Nếu như ăn xong cậu không bị đau bụng, không nằm trên giường rên hừ hừ, ầm ĩ bảo tôi xin nghỉ ốm cho cậu thì đúng là không liên quan đến tôi thật." Đối với hành vi phạm tội của Thịnh Diễn, Tần Tử Quy nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đột nhiên Thịnh Diễn cảm thấy có một trúc mã lớn lên từ nhỏ với mình thật sự rất phiền.
Còn Tần Tử Quy nói xong thì chỉ nghiêng người dựa vào tủ quần áo, một tay đút vào túi quần, tay kia chỉ vào dấu răng trên cổ mình: "Hơn nữa, cái cổ này có liên quan đến tôi đúng chứ?"
Chút tội lỗi trong lòng Thịnh Diễn trào dâng khi nhìn dấu vết mình để lại: "..."
Sao Tần Tử Quy lại yếu đuối thế, vập có tí mà cũng để lại dấu.
Nhưng dù sao cũng là cậu đuối lí, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-quan-chuyen-vat-cua-toi/3441324/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.