Chương trước
Chương sau
"Lâm Phi Vũ, cậu, cậu..." Tống Thanh Sương gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, gương mặt trắng như tuyết đỏ bừng lên, đôi môi mỏng khẽ run run, nhưng chẳng thốt lên được lời nào.
Lâm Phi Vũ nhíu mày: "Tiểu Tống tổng, tuy rằng cá nhân tôi rất cảm ơn anh đã tặng than trong đêm tuyết nhưng phong cách lãnh đạo của anh quá bạo thủ, không phù hợp với kỳ vọng của tôi về sự phát triển trong tương lai của tập đoàn, cho nên, hiện tại tôi chỉ có thể vô cùng tiếc nuối thông báo cho anh..."
Trong không gian lặng như tờ, người đứng đầu tân nhiệm của Tống thị khẽ giọng nói: "Tống Thanh Sương, anh bị sa thải."
Phòng họp lặng ngắt, kỳ thật dựa theo quy trình thông thường, thủ tục sa thải CEO của một công ty lớn như tập đoàn Tống thị rất phức tạp, nhưng Lâm Phi Vũ có 51% cổ phần, có quyền quyết định tuyệt đối, nếu hắn đã công khai nói như vậy nghĩa là không còn chút tình cảm nào hết. Dưới cục diện này, Tống Thanh Sương sớm muộn gì cũng phải đi, ở lại thêm một ngày cũng chỉ chịu thêm một ngày khuất nhục.
Gương mặt trắng như tuyết của Tống Thanh Sương âm trầm đến mức cơ hồ có thể nhỏ nước, hắn cắn chặt răng, miễn cưỡng khống chế cảm xúc, sau đó chậm rãi đứng dậy, khàn giọng nói: "Thư ký Diêu, trợ lý Trần, chúng ta đi!"
Thư ký Diêu, trợ lý Trần đều là phụ tá đắc lực của Tống Thanh Sương nhiều năm nhưng vào giờ phút này, bọn họ do do dự dự nhìn nhau, cũng không chịu di chuyển, rõ ràng đang đợi điều gì đó.
Lâm Phi Vũ khẽ mỉm cười: "Thư ký Diêu, trợ lý Trần, nếu như hai người nguyện ý ở lại, tôi sẽ giữ lại vị trí hiện tại cho hai người."
Thư ký Diêu và trợ lý Trần đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Thư ký Diêu nở nụ cười gượng gạo với Tống Thanh Sương, sau đó liền cúi đầu làm bộ xem bản ghi chép hội nghị. Trợ lý Trần nhỏ giọng nói với Tống Thanh Sương: "Tiểu Tống tổng, xin lỗi, nhưng con trai tôi mới vào trung học tư thục, tốn rất nhiều chi phí...."
Tống Thanh Sương không thèm nhìn gã, chỉ hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Được, rất tốt."
Lúc này, Tống Nhiên mới từ trong khiếp sợ cực độ khôi phục lại, anh nhìn gương mặt tái nhợt của Tống Thanh Sương, nhịn không được đứng dậy, nhưng lại không biết nên nói cái gì, vô luận như thế nào, có một số việc đã có kết cục sẵn.
Có người nhỏ giọng nói: "Tình người như giấy tờ mỏng manh, thế sự như như ván cờ mới."
"Suỵt..."
Dưới ánh mắt của mọi người, CEO tập đoàn Tống thị ngày xưa suy sụp nhắm mắt lại, xoay người sải bước đi tới cửa phòng họp, sau khi hắn đẩy cửa ra, dưới chân hơi dừng một chút, cơ hồ là không kiềm được mà quay đầu nhìn Tống Nhiên một cái.
Cái liếc mắt này, vừa không có oán hận phẫn nộ nhiều năm trước, cũng không có rối rắm phức tạp ngày xưa, chỉ có ủy khuất mờ mịt cùng không biết làm sao, thậm chí còn thoáng tia cầu cứu cùng ỷ lại, tựa như Tống Thanh Sương hồi tiểu học lớp 1 năm đó. Vì dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nên luôn bị bạn học khi dễ, bộ dạng đỏ mắt tìm anh trai ấy giống hệt như bây giờ. Tống Nhiên khẽ gật mình, có cảm giác như trở về nhiều năm trước.
Tống Thanh Sương tính tình kiêu ngạo, tựa hồ cũng ý thức được trong lúc lơ đãng mình lại lộ ra vẻ mặt yếu đuối như vậy, hắn có chút khó chịu dời ánh mắt, cắn chặt răng, vội vã bỏ đi.
Sau khi Tống Thanh Sương rời đi, mọi người không kìm lòng được mà thở phào nhẹ nhõm, nhất là thư ký Diêu và trợ lý Trần, trong phòng họp trầm mặc một lát, sau đó liền vang lên tiếng bàn tán sôi nổi.
Có người nhỏ giọng nói: "Đây là cục diện gì thế? Vậy là sau này Lâm Phi Vũ sẽ làm chủ Tống thị? Nhưng cậu ta không mang họ Tống mà!"
"Cậu ấy có 51% cổ phần, họ gì cũng chẳng liên quan."
"Nhưng Tiểu Tống tổng thì sao, hắn làm sao bây giờ?"
"Chức vụ tổng giám đốc điều hành Tống Thanh Sương đã bị cắt, sau này cậu ấy là cổ đông bình thường rồi."
"Lâm Phi Vũ cũng quá nham hiểm, vậy mà lại mượn tiền Tống Thanh Sương để mua cổ phần, quả thực chính là mượn dao giết người, người bị giết, mẹ nó lại chính là người cho mượn dao. Thê thảm quá..."
"Khụ khụ, nhỏ giọng thôi, bây giờ là Lâm tổng."
Trong tiếng nghị luận loạn thất bát tao của mọi người, Lâm Phi Vũ ho nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi đứng dậy, đi tới trước ghế chủ tịch của Tống Thanh Sương, thản nhiên ngồi xuống: "Thư ký Diêu, nội dung tiếp theo của buổi họp là gì?"
Thư ký Diêu nuốt một ngụm nước bọt, có chút câu nệ nói: "Lâm tổng, tiếp theo sẽ phân tích thị trường bất động sản năm sau."
Lâm Phi Vũ nhàn nhạt đáp: "Vậy cứ tiếp tục đi."
Thư ký Diêu nơm nớp lo sợ nói: "Các vị cổ đông, các vị đổng sự, chính sách bất động sản năm sau của nước ta sẽ tiếp tục thắt chặt, hơn nữa, nhiều thành phố cấp 1, cấp 2 sẽ bị giới hạn mua..."
Bây giờ, Tống Nhiên đã không nghe lọt thư ký Diêu đang nói gì nữa, anh sững sờ nhìn đầu bàn hội nghị bên kia, nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy. Người đàn ông mặc một bộ âu phục thiết kế riêng màu xám sắt, trên gương mặt trẻ tuổi tuấn mỹ không có bất kỳ biểu tình, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn vào biểu đồ thị trường trên màn chiếu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng gật đầu, vô cùng ra dáng một vị tổng giám đốc điều hành.
Tống Nhiên nhìn người thanh niên tuấn mỹ kia, đáy lòng dần dần nổi lên một cỗ hàn ý mạnh mẽ. Lâm Phi Vũ ẩn mình lâu như thế, lừa gạt tất cả mọi người, cuối cùng cho Tống Thanh Sương một đòn chí mạng, không tốn sức chút nắm tập đoàn Tống thị trong lòng bàn tay. Nhưng vào lúc này, cư nhiên hắn không có nửa phần dương dương đắc ý, bên trong đôi mắt màu hổ phách chỉ có một mảnh hờ hững bình tĩnh, tựa như hết thảy tất cả đều là điều tất nhiên, hắn không có chút bất an, cũng chẳng có chút áy náy nào.
Không biết qua bao lâu, hội nghị cuối cùng cũng kết thúc. Lâm Phi Vũ đứng dậy, mỉm cười hàn huyên với mấy giám đốc điều hành và cổ đông, hoàn toàn không có dáng vẻ không được tự nhiên nào hết.
"Lâm tổng, dự án chi nhánh của chúng tôi, ngài nhất định phải đầu tư nhé!"
Lâm Phi Vũ cười nói: "Quản lý Trương, hạng mục bên anh quả thật không tệ, nhưng ngân sách có lẽ phải cắt giảm 40%, anh liên lạc lại với bên tài chính đi."
"Cảm tạ Lâm tổng, cảm tạ Lâm tổng! Đúng rồi, không biết ngài có thời gian rảnh đi thị sát chi nhánh bên tôi không?"
Một cao quản khác cười nói: "Lão Trương, anh đang nghĩ gì đấy? Bây giờ là cuối năm, Lâm tổng còn có một bộ đại chế tác đầu tư đến cấp tỷ sắp phải khai máy, nào có thời gian đâu mà quản anh chứ?"
"Sao có khả năng Lâm tổng sẽ đóng phim tiếp chứ? Tôi nghe nói bộ phim đó rất nguy hiểm, phải quay trên biển, chắc chắn cậu ấy đã từ chối rồi."
Lâm Phi Vũ cười nhạt: "Bộ phim đã ký hợp đồng tôi vẫn sẽ quay, mất khoảng một hai tháng, đến lúc đó phải phiền các vị giúp tôi quản lý công ty. Đúng rồi, tôi nhớ năm ngoái anh đã thay đổi ba giám đốc tiêu thụ, tại sao vậy?"
"À, chuyện này thì..."
Tống Nhiên ngơ ngác nhìn đám quản lý cấp cao đang nịnh nọt kia, nhìn nam nhân tuấn mỹ ứng xử từ tốn trong đám người, Lâm Phi Vũ bắt đầu bày mưu tính kế tất cả những chuyện này từ khi nào? Hắn hiểu rõ tập đoànTống thị như thế, rốt cuộc đã âm thầm chú ý bao lâu? Một năm? Hai năm? Vậy mà mình vẫn còn cảm thấy hắn non nớt, còn lo lắng hắn bị Tống Thanh Sương khi dễ.... Anh đúng là một tên đại ngốc không thể cứu chữa mà.
Tống Nhiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Lâm Phi Vũ, em theo anh tới đây một chút, anh có chuyện muốn nói."
Một cổ đông lớn lập tức giận dữ nói: "Tống Tiểu Nhiên, cậu cho rằng cậu là ai? Sao có thể nói chuyện với Lâm tổng như vậy? "
"Không sao, từ trước đến giờ anh ấy vẫn luôn thoải mái không câu nệ với tôi." Lâm Phi Vũ không chút để ý khẽ mỉm cười, sau đó lễ phép nói, "Mấy vị chậm rãi trò chuyện đi, tôi và anh ấy có chút việc tư phải giải quyết."
Tống Nhiên nhìn nhìn Lâm Phi Vũ một cái, xoay người đi ra ngoài phòng họp. Lâm Phi Vũ theo sát phía sau anh, hai người không ai nói lời nào, trầm mặc đi vào thang máy, một đường đi lên tầng cao nhất.
Tầng cao nhất chỉ có hai văn phòng, phía đông là văn phòng của Tống Thanh Sương, phía tây là văn phòng của Tống Nhiên trong quá khứ. Tống Nhiên hơi do dự một chút, đẩy cánh cửa treo bảng tên "Tống Nhiên", quen cửa quen nẻo đi vào.
Lâm Phi Vũ lạnh lùng kéo khóe môi, cũng đi vào theo, sau đó trở tay đóng cửa phòng lại.
Tống Nhiên đưa lưng về phía Lâm Phi Vũ, hít sâu hai hơi, miễn cưỡng đè xuống kích động muốn chửi ầm lên, sau đó chậm rãi xoay người, lớn tiếng chất vấn: "Lâm Phi Vũ, em nghĩ mình đang làm cái gì vậy?!"
Lâm Phi Vũ mặt không thay đổi nhìn Tống Nhiên, bộ dáng không hề hổ thẹn, không chút hối cải.
Tống Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm hắn, cắn răng nghiến lợi nói: "Lâm Phi Vũ, tại sao em lại làm vậy? Anh rất thất vọng về em!"
Câu "thất vọng" này của anh không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của Lâm Phi Vũ, đồng tử Lâm Phi Vũ đột nhiên co lại trong chớp mắt, sau đó cười lạnh nói: "Thất vọng? Anh thấy thất vọng với em rồi? Em còn chưa nói hết cho anh mà. Chuyện Ngô Minh Hạo bày ra vốn sẽ không nháo lớn trên mạng như thế, fans cuồng trong buổi họp báo, bao gồm cả tên phóng viên tung ảnh kia, rồi cả fans dẫn đầu đi xé, thậm chí là tiết tấu(?) của fans trên mạng, tất cả những chuyện đó điều do em, bỏ, tiền, thuê!"
Tống Nhiên ngốc trệ, cứng đờ nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lâm Phi Vũ kéo khóe môi, con ngươi màu hổ phách không hề áy náy nhìn Tống Nhiên: "Đúng rồi, còn có lần đầu anh bị em làm, cũng là kế hoạch của em. Ngô Minh Hạo căn bản không bỏ thuốc em, mà là em hẹn cậu ta ra, sau đó vu khống cậu ta."
Tống Nhiên hoàn toàn ngây dại, cơ hồ không dám tin, lắc đầu: "Em... Em nói cái gì?"
Lâm Phi Vũ tiến lên một bước, chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Tống Nhiên: "Em nói là, anh luôn bị em lừa gạt, dáng vẻ anh ở dưới thân em mà phát run, khóc đến nỗi gối ướt đẫm, xong chuyện còn phải miễn cưỡng chống đỡ dỗ dành em, thật sự vô cùng, vô cùng đáng yêu.."
Lâm Phi Vũ luôn luôn lừa gạt anh? Ngay cả chuyện ấy cũng gạt anh? Tống Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bên tai vang lên tiếng "ongg ongg", nhịn không được lui về phía sau một bước.
Hành động lùi về sau một bước của anh, tựa hồ lại chọc giận đối phương. Người thanh niên cụp mắt nhìn anh, khuôn mặt tuấn mỹ g càng thêm âm trầm: "Đúng rồi, còn có một việc, em cũng chưa nói cho ca ca."
Tống Nhiên nói giọng khàn khàn: "Chuyện gì?"
Lâm Phi Vũ ôn nhu nói: "Mấy tháng trước, em phát hiện anh mang một xấp văn kiện cũ từ Tống gia về, còn lén lút giấu trong tủ, trong đó có một biên bản hội nghị, ám chỉ bố Tống Nhiên, Tống Mẫn sở hữu 35% cổ phần tập đoàn Tống thị. Lúc đó em đã suy nghĩ, phỏng chừng 70% cổ phần của Tống Thanh Sương kia có vấn đề. Lại nghĩ ra vài cách, tỷ như lợi dụng khuôn mặt của em cùng nghề nghiệp của kỹ nữ kia, giả thành con riêng của Tống Mẫn, làm giả mấy giấy tờ khai sinh, đoạt 35% cổ phần ấy vào tay."
Tống Nhiên chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Tôi nhớ rồi, lần đó khi tôi đang xem văn kiện, Tiểu Hắc chạy vào, cậu cũng cùng theo vào... Sau đó cậu lục tủ, nhìn thấy đống văn kiện đó? Cho nên, vào lúc ấy, cậu đã lên kế hoạch muốn chiếm tập đoàn Tống thị?"
Lâm Phi Vũ khẽ cười một tiếng: "Lúc ấy tuy em có nghĩ như vậy, nhưng cũng biết việc thực hiện sẽ rất khó khăn. Nào ngờ vận may của em lại tốt như thế, không cần ra tay, anh liền chủ động tặng cổ phần cho em. Khi đó, kỳ thực em rất cảm động, cảm thấy ca ca vẫn có chút thương em nha."
Tống Nhiên lại nhớ ra cái gì đó, khàn giọng nói: "Bác Tiết bên kia..."
Lâm Phi Vũ cười nói: "Ca ca thật thông minh. Hơn nửa năm trước Tiết Kiến Quốc đã bắt đầu ho ra máu, vào đó em đã đoán ông ta chẳng sống thêm được mấy tháng nữa. Tiết Kiến Quốc không có con cái, trên tay lại có 14% cổ phần, ít nhất 50% ông ta có thể sẽ giao sóo cổ phần đó cho em. Nếu như em ân cần, giả bộ hiếu thuận một chút, 50% này sẽ biến thành 60, 70, 80 thậm chí là 90%."
Nói tới chỗ này, hắn dừng một chút, lại dịu dàng nói: "Bằng không, ca ca cảm thấy vì sao em phải dùng thù lao khổng lồ của mình để trao đổi, để lấy được tư cách ưu tiên mua cổ phần tập đoàn, lại thật khéo, vừa vặn mua đủ 2% cổ phần? Là do em, tính, toán, hết."
Trong đầu Tống Nhiên "ong ong" từng đợt, anh nhìn Lâm Phi Vũ, nhìn thanh niên tuấn mỹ đã ở chung gần tám năm, cảm giác như đang nhìn một người xa lạ, một người xa lạ mà anh không hiểu rõ.
Ánh mắt cực kỳ thất vọng của anh tựa hồ khiến Lâm Phi Vũ càng tổn thương, ánh mắt Lâm Phi Vũ càng thêm lạnh như băng, lại đùa cợt nói: "Ca ca không cần nhìn em như vậy, ca ca tự mình làm gì, trong lòng anh chẳng lẽ không rõ ràng sao?"
Cơn giận dữ trong ngực Tống Nhiên cọ một cái liền nổi lên: "Tôi làm gì? Mẹ nó tôi đã làm gì?! Mẹ nó tôi là đầu óc ũng nước nên mới nhặt cậu về!!"
Lâm Phi Vũ nhìn anh chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên bi thảm nở nụ cười: "Ca ca, hôm nay em là CEO của tập đoàn Tống thị, hơn nữa bộ âu phục này cũng do anh mua, chiếc đồng hồ kim cương đen này do anh tặng, còn có phòng làm việc của tổng giám đốc này... Anh nhìn em như vậy, chẳng lẽ còn bất mãn, không vừa lòng chỗ nào sao?"
Tống Nhiên nhíu chặt mày, loáng thoáng cảm giác được một tình huống cực kỳ hoang đường: "Cậu có ý gì?"
Lâm Phi Vũ cắn chặt răng, gương mặt tuấn mỹ có chút dữ tợn, rốt cục không thể nhịn được mà lớn tiếng chất vấn: "Em có ý gì? Em có ý gì?! Lúc anh nhặt em về, nghĩ em là ai hả?! Khi anh mua âu phục, tặng đồng hồ cho em, anh tưởng em là ai?! Khi anh bị em giày vò đến khóc, anh nghĩ về ai?! Anh nhìn đóa hồng xăm, mềm lòng hết lần này đến lần khác, rốt cuộc là vì ai?!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.