Edit by Tiannn Vì sao anh luôn trùng hợp đụng phải hắn, rồi lại giúp hắn đến mức đó? Được hỏi câu này, Lâm Phi Vũ không khỏi hơi sửng sốt, ngực dần dần hiện lên một cảm giác bất an mơ hồ, hắn thấy mình không nên nghe tiếp, thậm chí nên xoay người rời đi chứ không phải ngồi ở đây nghe lão già này nói hươu nói vượn. Đôi mắt đục ngầu của Tiết Kiến Quốc vẫn chăm chú nhìn hắn: "Tiểu Lâm, cháu muốn biết không?" Lâm Phi Vũ trầm mặc hồi lâu, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười nhu thuận: "Đương nhiên muốn rồi ạ." "Ta đoán cháu cũng rất muốn biết." Tiết Kiến Quốc gật gật đầu, than thở, "Trước đây, Tống Tiểu Nhiên nói với ta, những chuyện này không cần thiết kể cho cháu nhưng ta thấy vẫn nên nói cho cháu biết." Lâm Phi Vũ nheo mắt, nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?" Tiết Kiến Quốc lại ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: "Năm đó, Tống Nhiên đi thị sát chinh nhánh mới ở Hương Thành, tình cờ nhìn thấy một đứa trẻ đáng thương bên đường, đứa trẻ ấy rất giống nó... Đúng, chính là cháu." Lâm Phi Vũ ngẩn ngơ: "Tống Nhiên từng gặp cháu ư?" Tống Nhiên vậy mà đã từng nhìn thấy hắn? Đúng rồi, những năm tháng ấy kỹ nữ luôn ở Giang Thành với Hương Thành "làm ăn". Sau khi hắn bỏ học cũng không ai quản nên thường chạy loạn bên ngoài một mình, đi nhặt vài chai nhựa đổi lấy tiền lẻ, Tống Nhiên ngẫu nhiên nhìn thấy hắn cũng không có gì lạ. Nhưng, nhưng mà... "Khụ khục..." Tiết Kiến Quốc một bên ho khan, một bên tiếp tục nói, "Sau khi rời đi, Tống Nhiên vẫn luôn nhớ đến cháu, cảm thấy cháu và nó lớn lên giống nhau như vậy, thấy rất có duyên. Khi về nhà, nó liền nói chuyện với Tống Tiểu Nhiên, kể rằng gặp một thằng nhóc đáng thương, hoàn cảnh không quá tốt, muốn trở về Hương Thành tìm, giúp đỡ hoặc nhận nuôi cháu." Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Kiến Quốc, cảm thấy cả người từ từ bị nhấn chìm trong làn nước lạnh lẽo, giọng nói không tự chủ hơi run: "Tống Nhiên nói với ca ca... Muốn nhận nuôi cháu?" Tiết Kiến Quốc cũng không chú ý tới ngữ khí khác thường của hắn, chỉ gật gật đầu: "Đúng. Đáng tiếc không bao lâu nó lại xảy ra chuyện. Tống Tiểu Nhiên là một đứa trẻ tốt, vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Tống Nhiên mà nó đã bỏ ra rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng tìm thấy cháu." Lâm Phi Vũ lăng lăng nhìn Tiết Kiến Quốc, không tự chủ được lắc đầu. Không đâu, sẽ không, sao có thể chứ? Anh vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Tống Nhiên nên mới trăm phương ngàn kế tìm hắn, nhận nuôi hắn ư? Hắn gặp được anh, cũng không phải do tình cờ ngẫu nhiên, mà là vì vài câu nói của người đàn ông kia? Tiết Kiến Quốc tiếp tục nói: "Khụ khụ khục... Số phận Tống Nhiên không tốt, bố mẹ chết kì lạ, một mình nó đơn độc sống trong cô nhi viện nhiều năm rồi mới được Tống Cương Bách Văn Hinh đón về đến. Kỳ thực hai người Tống Cương Bách Văn Hinh cũng chưa chắc mang ý tốt gì, nhưng ta không có chứng cứ, cũng không thể nói thêm gì, khụ khục..." Lâm Phi Vũ lẩm bẩm nói: "Cô nhi viện? Có phải là viện mồ côi Hồng Tinh không?" "Đúng đúng, chính là viện mồ côi Hồng Tinh không. Tống Tiểu Nhiên đã nói với cháu rồi? Khụ khụ, Tống Nhiên cả đời này chưa từng có cuộc sống tốt đẹp, sau này lại bị Tống Thanh Sương hại, khiến nó trở thành người thực vật, khụ khụ khục..." Tiết Kiến Quốc ho kịch liệt một hồi, đột nhiên nắm mạnh lấy tay Lâm Phi Vũ, cắn răng nghiến lợi nói, "Tiểu Lâm, giúp Tống Nhiên báo thù, đẩy Tống Thanh Sương xuống!" Đầu óc Lâm Phi Vũ quay cuồng, đủ loại suy nghĩ lộn xộn ập tới. Tống Nhiên đã từng gặp hắn, anh là vì Tống Nhiên nên mới trăm phương ngàn kế tìm hắn, nhận nuôi hắn... Cái chết của bố mẹ Tống Nhiên có điểm bất thường, Tống Nhiên đã ở viện mô côi Hồng Tinh rất nhiều năm, sau đó Tống Thanh Sương hại thành người thực vật... Hắn chợt nhớ tới một chuyện, đúng rồi, anh đã từng nói, trước khi mở tiệm sách anh còn một số chuyện quan trọng phải làm. Là chuyện quan trọng gì? Là điều tra rõ chân tướng vụ án của bố mẹ Tống Nhiên? Hay là giúp Tống Nhiên đang hôn mê kia trả thù Tống Thanh Sương? Anh đã đến viện mồ côi Hồng Tinh, mấy ngày trước còn đến Liễu Thành, quá nửa là đang điều tra chân tướng vụ án của bố mẹ Tống Nhiên. Nhưng anh không có hành động nào cho thấy đang ý có định trả thù Tống Thanh Sương cả... Khoan đã, tại sao anh lại giao 35% cổ phần tập đoàn cho hắn? Là muốn mượn tay hắn chỉnh Tống Thanh Sương sao? Lẽ nào từ trước đến giờ, tất cả những việc này, từ nhận nuôi hắn đến 35% cổ phần kia, toàn bộ cũng là vì Tống Nhiên? Lâm Phi Vũ càng nghĩ càng cảm thấy lạnh lẽo, tựa như có một bàn tay lớn mạnh mẽ siết chặt lục phủ ngũ tạng của hắn đến mức khó thở. Trước đó vài ngày, sau khi hắn phát hiện ra căn phòng kia, vốn đã có một ít suy nghĩa cực đoan, có những ý nghĩ có thể làm tổn thương đến anh. Nhưng không lâu sau đó, anh lại cho hắn 35% cổ phần. Điều này đã thắp lên một tia hy vọng yếu ớt đến nực cười và đáng thương trong hắn, khiến hắn vẫn nghĩ rằng anh, có lẽ, có một chút xíu thích hắn, và chỉ cần hắn cố gắng không ngừng, chưa biết chừng một xíu yêu thương này sẽ biến thành hai phần, ba phần. Hắn thậm chí vô cùng đáng thương mà tự an ủi mình, tuy anh yêu tha thiết Tống Nhiên, cái gì cũng dâng hiến cho Tống Nhiên, nhưng vì khuôn mặt này, vì đóa hoa hồng này, ít nhiều có lẽ anh vẫn có một chút tình cảm, một tia thương yêu với hắn. Vì thế, cho dù biểu hiện của anh có miễn cưỡng nhưng vẫn đồng ý làm chuyện đó với hắnbị hắn từng lần từng lần một mạnh mẽ xâm chiếm. Có lúc, hắn sẽ cố ý để anh quỳ nằm úp sấp, để anh không nhìn thấy mặt của mình, càng không nhìn thấy đóa hoa hồng kia, sau đó hắn sẽ tỉ mỉ quan sát phản ứng dù là nhỏ nhất của anh. Tuy anh không tình nguyện nhưng cũng không phản kháng kịch liệt, nhiều nhất cũng chỉ là bật khóc như mưa. Khi ấy, hắn luôn lừa mình dối người mà nghĩ, cho rằng trong sự cưng chiều của anh, ít nhiều cũng có chút chân tình. Chỉ cần hắn có thể nắm được tia tình cảm ấy, sẽ nỗ lực khiến anh động tâm, khiến anh thích hắn, dù là 3 phần yêu thương thôi hắn cũng đã thỏa mãn, sau đó không ngừng kiên trì và cố gắng, 5 năm, 10 năm.... hay thậm chí thay thế vị trí của Tống Nhiên. Chuyện này cũng không phải hoàn toàn không thể. Nhưng bây giờ nghĩ lại, sự nuông chiều của anh sẽ không phải là để kiềm chế hắn? Để hắn sẵn sàng tình nguyện giúp anh đối phó Tống Thanh Sương? Vi muốn báo thù cho Tống Nhiên? Lâm Phi Vũ đắn đo rất lâu, suy nghĩ cũng rất nhiều, chuyện liên quan tới Tống Nhiên hắn lại càng nghĩ nhiều, càng nghĩ lại càng để tâm vào chuyện vụn vặt. Dần dần, dần dần, hắn thấy mình như rơi vào một kẽ băng nứt không đáy, trên mặt cơ hồ không còn chút huyết sắc. Anh miễn cưỡng chịu đựng cùng hắn làm loại chuyện kia, rất có khả năng là muốn lợi dụng hắn trả thù Tống Thanh Sương, chỉ, vì, Tống, Nhiên. Tiết Kiến Quốc không nhịn được cau mày nói: "Tiểu Lâm, cháu làm sao vậy?" Lâm Phi Vũ phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng rũ lông mi che giấu sự hận thù giống như rắn độc trong mắt, chỉ khàn giọng nói: "Cháu chỉ là quá kinh ngạc, không nghĩ tới đại Tống tổng lại có ân tình lớn như với cháu, chỉ tiếc ông trời không có mắt, khiến đại Tống tổng xảy ra chuyện kia." Tiết Kiến Quốc thở dài: "Cháu biết ơn đã là được rồi. Vây cháu cũng ẽo, nếu muốn báo đáp phần ân tình này thì không thể để Tống Thanh Sương tiếp tục hô mưa gọi gió tại Tông thị nữa." Lâm Phi Vũ trầm mặc một lát, lộ ra biểu tình có chút khó khăn, ấp a ấp úng nói: "Nhưng, Tống Thanh Sương bây giờ là CEO tập đoàn Tống thị, trên tay có 70% tập đoàn cổ phần. Tuy cháu có chút tích góp nhưng so với anh ta thì vẫn thua xa, muốn mua 2 cổ phân thôi cũng rất gian nan. Cháu... năng lực của cháu có hạn, chỉ sợ không thể làm được gì." Tiết Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, như muốn xác định xem hắn có đáng tin cậy hay không mới từ tốn nói: "Đây là lí do tại sao ta lại bảo chú Trần đến tìm cháu. Tiểu Lâm, trên tay ta có 14% cổ phần tập đoàn Tống Thị tập, nếu như cháu nắm 14% cổ phần này, tuy vẫn không có cách đối đầu chính diện với Tống Thanh Sương nhưng ở ban giám đốc thì cũng coi như là nhân vật hết sức quan trọng. Cháu có sức trẻ lại vô cùng thông minh, chuyện tương lai có thể bàn bạc kỹ càng." Lâm Phi Vũ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Bác Tiết, sao cháu có thể nhận 14% cổ phần này của bác chứ? Này không thích hợp." Tiết Kiến Quốc mặt không thay đổi kéo kéo khóe miệng: "Lão già ta không có con cái, cả đời không ưa hai người Tống Cương Bách Văn Hinh nhất, đứa con quý báu của bọn họ, Tống Thanh Sương, cũng không phải loại người gì tốt. Chỉ cần có thể khiến con trai bảo bối của Tống Cương Bách Văn Hinh rời khỏi vị trí tổng giám đốc tập đoàn, coi như hoàn thành xong tâm nguyện lớn nhất của lão già này. Cháu cũng không phải là lấy không 14% cổ phần này." Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn người bệnh già yếu trên giường, rất lâu sau đó mới trầm giọng nói: "Bác Tiết, cháu hứa với bác, cháu sẽ hất Tống Thanh Sương ra khỏi vị trí cao nhất ấy." ... (đăng tải duy nhất tại w/a/t/tp/a/d) Trên đường trở về từ Thúy Trúc Câu, tâm trạng Tống Nhiên rất kém, Lâm Phi Vũ vẫn luôn cố gắng an ủi anh, giúp anh thoáng yên lòng một chút. Haiz, sinh lão bệnh tử là chuyện tất yếu, quãng thời gian còn lại, anh cố gắng đến thăm bác Tiết nhiều hơn vậy. Nếu như... nếu như có cơ hội thích hợp, anh có lẽ sẽ nói cho bác Tiết mình là Tống Nhiên, nhưng lão nhân gia từ trước đến giờ không tin quỷ thần, tính tình lại thập phần quái gở quật cường, cũng không biết sẽ tin mấy lời nói ấy không, không chừng còn đánh đuổi anh ra ngoài cũng nên. Sau khi về nhà, Tống Nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên đã đi tắm nước nóng. Tắm xong, Tống Nhiên vừa đi ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc, nghi ngờ nhìn Lâm Phi Ngư đang nằm giường, không khỏi nhíu mày:: "Tiểu Vũ, lại nghịch điện thoại của anh?" Lâm Phi Vũ thản nhiên đóng điện thoại vừa mở khóa bằng vân tay, với vẻ mặt thẳng thắn: "Ca ca, anh nói gì đó? Giờ em không biết mật mã, chỉ có thể nhìn màn hình điện thoại của anh một chút thôi. Ca ca, đây không phải là bức ảnh chúng ta chụp lần trước ở Thúy Trúc Câu sao? Nó đẹp quá." "Chỉ là nhìn màn hình?" Tống Nhiên cầm điện thoại di động lên, nghi ngờ nhìn Lâm Phi Vũ một cái. Thói quen xem trộm điện thoại của Lâm Phi Vũ rất tệ. Trước đây khi anh và Từ Ngọc Tuyên hẹn hò, hắn luôn lén xem điện thoại của anh, đến lúc anh không thể nhịn được nữa mà cài lại mật khẩu điện thoại, hắn rốt cục không có cách nào nhìn lén nữa. Thật ra trong điện thoại cũng không có bí mật gì, wechat lại càng sạch sẽ, ngoại trừ mấy tin nhắn liên quan đến công việc, cũng chỉ có lịch sử nói chuyện về hồ sơ vụ án với Liễu Khiêm hai ngày trước. "Ca ca, em thực sự không nhìn trộm, em thậm chí còn không có mật khẩu mà... Ca ca đổ oan cho em, phải hôn em." Lâm Phi Vũ một bên ủy ủy khuất khuất oán giận, một bên mè nheo tiến lên hôn Tống Nhiên, sau đó từ từ và dứt khoát đẩy anh xuống giường, dùng một tay vén gấu áo choàng tắm lên. Không biết qua bao lâu, Lâm Phi Vũ vừa hôn vệt nước mắt trên mặt Tống Nhiên vừa thản nhiên khàn giọng thì thầm: "Lúc em làm người đàn ông của anh, sao anh lại khóc lợi hại như thế, có phải rất không muốn? Hửm?" Lại bắt đầu nói vớ vẩn! Tống Nhiên cắn chặt hàm răng, đôi mắt lại ươn ướt lúc nào không hay. Trong lòng anh chỉ muốn chửi ầm lên, không muốn thì có cách nào khác à? Anh rất muốn nói mình muốn làm 1, nhưng thân thể đã kiệt sức, vạn nhất Lâm Phi Vũ đồng ý mà biểu hiện của anh lại tồi tệ, chỉ sợ làm 1 không thành ngược lại bị cười nhạo... Mẹ, nói tới nói lui, tất cả đều do thân thể này! Anh quả thực khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cắn răng không lên tiếng. Lâm Phi Vũ quan sát anh một hồi, ánh mắt như đang tỉ mỉ "dệt" mạng nhện, thu toàn bộ phản ứng nhỏ bé nhất của anh vào trong. Tống Nhiên không nhịn được buồn bực nói: "Nhìn cái gì vậy?! Trên mặt anh có hoa mọc à?" Lâm Phi Vũ bỗng nhiên cúi đầu, cắn mạnh vào khóe môi anh! Lần cắn này rất mạnh, dường như hắn đang rất tức giận nhưng lại không biết làm cách nào để phát tiết. Tống Nhiên đau đớn rít lên: "TMD, em là chó hả?!" Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi, nhỏ giọng: "Nếu như em là chó thì anh bị chó...." "Lâm Phi Vũ!" Không biết qua bao lâu, Tống Nhiên mềm nhũn nằm lỳ ở trên giường, mắt díu cả vào nhau, mà cái tên chết dẫm, kẻ tội đồ vẫn còn mân mê hôn vành tai anh: "Ca ca, ca ca, ca ca..." "A, ngủ..." Tống Nhiên mơ mơ màng màng nói. Lâm Phi Vũ vừa hôn anh, vừa ôn nhu hỏi: "Mấy ngày trước anh nói với em, còn có một chút việc quan trọng vẫn chưa làm xong. Sau khi kết thúc mọi chuyện, anh muốn làm gì vậy?" Sau đó muốn làm gì à... Ừm, sau khi vụ án kết thúc, anh có thể hoàn toàn gác lại mọi ân oán trong đời trước, rời khỏi Tống gia, bỏ đi những phiền toái đó, rồi mở một tiệm sách nhỏ, sống một cuộc sống tốt đẹp cùng Lâm Phi Vũ. Tống Nhiên nhắm hờ mắt, mơ về một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai, thì thầm: "Là có thể buông xuống, rời bỏ, sau đó..." Hô hấp của người phía sau đột nhiên hỗn loạn trong chớp mắt, khàn giọng: "Ý của anh là, sau khi lợi dụng em xong, muốn đi bỏ sao?" Lợi dụng gì? Đi đâu chứ? Cơn buồn ngủ của Tống Nhiên ập đến, đầu óc có chút hồ đồ, không hiểu lời nói kì lạ của đối phương, chỉ có thể nghi ngờ hỏi: "Hử... Em nói gì vậy?" Lâm Phi Vũ trầm mặc một lát, nhẹ nhàng hôn vành tai anh, dịu dàng đáp: "Không có gì, em đùa anh thôi, anh đối xử tốt với em như thế, đương nhiên đương nhiên sẽ không bao giờ rời bỏ em, vĩnh, viễn, không, rời, xa." Anh có lẽ sẽ không rời xa nhóc con nhỉ, tuy rằng không muốn làm 0, nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Haiz người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, thân thể này của anh không tốt nên chỉ có thể chịu đựng...Tống Nhiên trầm thấp "Ưm" một tiếng, cuối cùng mơ mơ hồ hồ chìm vào mộng đẹp. Sóng yên biển lặng trôi qua một khoảng thời gian. Lâm Phi Vũ đã vay một khoản khổng lồ với lãi suất cao từ Đầu Tư Chế Phú, mua 2% cổ phần tập đoàn từ tay Lục Hào. Tống Nhiên có chút không hiểu, 35% với 37% cổ phần thực ra không quá chênh lệch. Dù sao, chỉ cần không vượt quá 50% thì không có quyền quyết định, vậy tại sao phải bận tâm mà vay một khoản vay khổng lồ như vậy? Bất quá Lâm Phi Vũ từ trước đến giờ rất có chủ kiến, Tống Nhiên nói hai câu rồi cũng không quan tâm nữa. Rất nhanh, đại hội cổ đông cuối năm của tập đoàn Tống thị đã bắt đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]