Edit: Tiannn Tống Nhiên nghi ngờ liếc Tống Thanh Sương một cái, tiểu tử này kỳ quái, đến cùng đang có ý đồ gì? Nói đi nói lại, hình tượng trước đây của anh là "Biến thái liếm cẩu của Tống Nhiên", nếu dựa theo ý trong lời nói của Tống Thanh Sương, thuận nước đẩy thuyền thừa nhận đã từng với "Tống Nhiên" dường như hình tượng sẽ khá hơn chút, từ "biến thái liếm cẩu" thăng cấp thành "chàng góa si tình". Nếu người khác gặp tình huống như thế, nói không chừng sẽ thuận theo lời Tống Thanh Sương mà thừa nhận. Nhưng Tống Nhiên thì khác, anh quá hiểu thằng nhãi Tống Thanh Sương này. Thái độ của bạch nhãn lang bây giờ vô cùng kì quái, không có ý tốt, tuyệt đối không thể bị nó dụ. Nghĩ tới đây, Tống Nhiên rũ mắt, một bên dùng khăn lông nóng lau cánh tay cho người thực vật, một bên nhàn nhạt nói: "Tiểu Tống tổng nói đùa, thật không có chuyện này." "... Ồ." Tống Thanh Sương thần sắc thập phần thất vọng nhưng cũng không tiện nói cái gì nữa. Đúng lúc này, điện thoại Tống Nhiên đặt trên tủ đầu giường vang lên, trên màn hình hiện lên bốn chữ "Tiểu Vũ nhà tôi". Trước đây Tống Nhiên ghi tên đầy đủ là "Lâm Phi Vũ" nhưng sau khi hai người có quan hệ kia, Lâm Phi Vũ quấn lấy anh nhất định đòi sửa lại tên, cuối cùng Tống Nhiên không thể làm gì khác mà đổi thành "Tiểu Vũ nhà tôi". Tống Thanh Sương nhìn chằm chằm thân mật xưng hô ấy, cực kỳ không vui nhíu mày. Tống Nhiên đang muốn nhận điện thoại, Tống Thanh Sương bỗng nhiên nói: "Cậu đang cầm khăn không tiện, để tôi giúp." Không chờ Tống Nhiên trả lời, hắn liền nhấn mở loa ngoài. Tống Nhiên hơi sững sờ, điện thoại bên kia đã truyền đến thanh âm trong trẻo dễ nghe của Lâm Phi Vũ: "Ca ca, đang làm gì vậy?" Tống Nhiên ho nhẹ một tiếng: "Anh và tiểu Tống tổng đang làm vệ sinh hàng ngày cho đại Tống tổng." Lâm Phi Vũ híp mắt, anh với Tống Thanh Sương, cùng nhau làm vệ sinh hàng ngày cho đại Tống tổng? Giọng nói đầu dây bên kia của anh không quá rõ ràng, còn có chút tạp âm, hẳn là đang mở loa ngoài, cho nên nói, Tống Thanh Sương cũng ở bên cạnh nghe. Trước đó vài ngày, hắn an bài tầng tầng thiết kế, cuối cùng coi như lợi dụng tình cảm của anh với hắn, dụ dỗ anh làm chuyện kia, nhưng chưa được mấy ngày, Tống Thanh Sương một câu đã gọi anh đi, để anh chăm sóc cho đại Tống tổng gặp quỷ kia. Lúc đó dù hắn không phản đối nhưng trong lòng rất không thoải má. Anh là của một mình hắn, sao có thể dễ dàng bị người ngoài gọi đi? Dễ dàng bỏ hắn lại? Không sai, anh tuy rằng vạn phần thương yêu hắn, thương tiếc hắn đủ đường, thậm chí còn cho hắn, nhưng như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều thứ. Tốt nhất anh có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn, cam tâm tình nguyên bao dung hắn, dù cho mắt ướt xấu hổ đến run rẩy cũng không nỡ từ chối hắn, chứ không phải mỗi lần đều ra sức khướt từ, không cho phép hắn mạnh mẽ chiếm lấy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu. Trước đây những toan tính, làm nũng, chơi xấu cũng chỉ là trò đùa trẻ con mà thôi, không thể khiến anh phụ thuộc vào hắn. Hắn cần phải có nhiều quyền thế trong tay hơn, phải vượt qua Tống Thanh Sương, vượt qua đại Tống tổng kia, một tay hô mưa gọi gió. Có như thế mới có thể khiến anh toàn tâm toàn ý mà ỷ lại, mới có thể vững vàng khóa chặt anh bên người, mới có thể nắm chặt anh trong lòng bàn tay. Chỉ cần có thể đạt được điều ấy, dù cho thủ đoạn có dơ bẩn một ít, độc ác một ít cũng không sao cả. Thế giới này là như vậy, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ nhìn thắng thua. Trước đây thật lâu, hắn đã định qua mặt Truyền Thông Vân Trung, trực tiếp ký kết với tập đoàn Tống thị, từ nay về sau không cần thù lao đóng phim chỉ cần nắm giữ cổ phần. Theo kế hoạch bí mật, chỉ cần nắm giữ 2% cổ phần là có thể khiêu động tập đoàn Tống thị... Nhưng vì sợ Tống Thanh Sương đa nghi nên hắn vẫn chưa nghĩ cơ hội đề cập những điều này với bên đó. Bây giờ Tống Thanh Sương vừa lúc bên cạnh anh, hắn cần giả vờ như không biết bên đầu dây kia bật loa ngoài, cho nên hiện tại là hắn đang nói với anh, Tống Thanh Sương sẽ hoàn toàn tin tưởng. Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một. Nghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ híp mắt, thấp giọng oán giận nói: "Ca ca, chừng nào anh mới về? Khoảng thời gian này em không đi đóng phim, điểm số bên phía trường học cũng đã sắp xếp xong, đề án tốt nghiệp cũng hoàn thành, chán quá đi à." "Anh bên này khá bận, hai tháng tiếp theo phỏng chừng cũng không có thời gian rảnh. Đợi anh hết bận sẽ đưa em đi chơi mấy ngày." Tống Nhiên động viên nói. "Được ạ. Anh, anh phải nhớ kỹ đó." Lâm Phi Vũ thở dài, lại nhẹ giọng nói, "Thật ra, em có chút chuyện muốn bàn bạc với anh. Hợp đồng của em sắp hết hạn rồi, em muốn ký trực tiếp với tập đoàn Tống thị 10 năm." Tống Nhiên chần chờ nói: "10 năm... Có lâu quá không? Sau này không thương lượng được catxe thì sao?" Càng là minh tinh đang nổi, càng không muốn kí hợp đồng dài hạn với công ty chủ quản để tránh tình trạng thổi phồng catxe. Mà Lâm Phi Vũ 20 tuổi đã nhận được giải ảnh đế trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng, ký hợp đồng nhiều nhất nên là 3 năm, 10 năm thực sự quá lâu. Lâm Phi Vũ cười nói: "Ca ca, trước đây không phải em đã từng nói với anh sao, em dành dụm được chút tiền sau này muốn nhận tiền lợi nhuận từ việc nắm giữ cổ phần. Em đã nói qua với Liễu Khiêm, hợp đồng mới không cần nhận thù lao mà chỉ cần một chút ưu đãi, tỷ như có thể ưu tiên mua cổ phần tập đoàn. Chỉ cần em nắm được cổ phần, sau này có thể dùng tiền hoa hồng nuôi anh rồi." Tống Nhiên nhớ tới lời Lâm Phi Vũ đã nói trước đó, mặt đầu tư tài chính quả thực Lâm Phi Vũ rất có thiên phú, nhân tiện nói: "Cũng đúng, coi như tính toán về lâu dài nhưng chuyện chuyển nhượng quyền nắm giữ cổ phần này, Liễu Khiêm nói cũng không tính." Lâm Phi Vũ thở dài, nhỏ giọng: "Ừm, Liễu Khiêm nói với em, chuyện như vậy nhất định phải được ban giám đốc đồng ý, cuối cùng phải được Tống Thanh Sương vỗ tay, nhưng tình huống hiện tại... Ai, lúc đó em nên nghe anh, tận lực không xảy ra mâu thuẫn với anh ta. Thôi, sau này lại nói vậy." Nhóc con không biết đang bật loa ngoài đây mà, Tống Nhiên lúng túng ho nhẹ một tiếng, khóe mắt liếc Tống Thanh Sương một cái. Tống Thanh Sương không có gì biểu tình, tựa hồ đã quên vụ đánh nhau ấu trĩ kia. Hai người lại rảnh rỗi hàn huyên vài câu, Lâm Phi Vũ chợt nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, ông Tiết sáng nay cho người đưa một rổ anh đào đến, vô cùng tươi ngon. Mai em mang một chút qua cho anh nếm thử nhé." "Không cần, đừng tới đây." Tống Nhiên bật thốt lên, không biết tại sao, anh luôn cảm thấy tốt nhất không nên để cho Lâm Phi Vũ nhìn thấy thân thể người thực vật này của mình. Lâm Phi Vũ nghi ngờ nói: "Tại sao?" Tống Nhiên trầm mặc trong nháy mắt, sau đó tìm lung tung lý do: "Không có gì, anh rất bận. Được rồi, anh cúp trước, bye bye." Ngay trước khi anh cúp điện thoại, Tống Thanh Sương bỗng nhiên bật cười một tiếng. Lâm Phi Vũ nắm chặt điện thoại đã bị cúp máy, trong lòng có chút nghi hoặc. Hắn muốn đến Tống trạch, anh nói bận không cho hắn đi, này cũng thôi đi, nhưng sao Tống Thanh Sương lại cười? Nhớ lại thanh âm cười nhạo quái lạ kia, hắn cảm thấy trong tiếng cười nhạo có loại đồng tình và trào phúng từ trên cao, dường như Tống Thanh Sương biết được bí mật gì đó, một bí mật mà hắn không hề hay biết. Hắn chậm rãi nheo mắt, nhiều lần nhớ lại giọng cười đó, càng nghĩ càng không thoải mái. Sau khi cúp điện thoại, Tống Nhiên không nhịn được trừng Tống Thanh Sương: "Tiểu Tống tổng, cậu vừa cười cái gì?" Tống Thanh Sương mặt không thay đổi kéo kéo khóe môi: "Không có gì, chỉ cảm thấy hai người quá dính nhau thôi." Tống Nhiên nhớ tới chuyện hợp đồng mới của Lâm Phi Vũ, không tiếp tục xoắn xuýt nụ cười kia của Tống Thanh Sương, chỉ nói: "Tiểu Tống tổng, phần hợp đồng mới của Tiểu Vũ..." Ặc, ngày trước nhóc con tặng bạch nhãn lang một quyền mạnh, chuyện cổ phần chắc chắn sẽ không dễ thương lượng. Mà Tống Thanh Sương dường như không để ý những chuyện này, chỉ cười nhạt nói: "Yên tâm, tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi như thế, chỉ cần cậu ta đóng phim cho thật tốt, một hai quyền nắm cổ phần tập đoàn cũng không là gì, chia cổ tức cũng đủ để cậu ta ăn cả đời." "... Vậy thì, cảm ơn." Tống Nhiên có chút bất ngờ, bất quá nghĩ lại, Tống Thanh Sương nắm trong tay 70% cổ phần Tống Thị, xác thực sẽ không quá để ý 1%, 2% cổ phần lưu động. Tống Thanh Sương cụp mắt nhìn Tống Nhiên, ôn nhu nói: "Mấy chuyện này không quá quan trọng, chỉ cần cậu chăm sóc cho anh ấy thật tốt, chuyện hợp đồng của Lâm Phi Vũ không thành vấn đề. Hơn nữa tôi cũng đã suy nghĩ kỹ, tôi sẽ nhường lại phòng ngủ chính này lại cho cậu, cậu cứ yên tâm ở chỗ này, chăm sóc anh ấy 24/24. Nếu như Lâm Phi Vũ muốn gặp cậu, cậu ta cũng có thể đến, cổng lớn Tống trạch bất cứ lúc nào cũng mở rộng chào đón cậu ta." "Hả, à được, tôi sẽ chuyển lời cho em ấy." Tống Nhiên thuận miệng qua loa đáp, cũng không định kêu Lâm Phi Vũ đến đây. Trong lúc hai người nói chuyện, Tống Nhiên đã lau đến eo của người thực vật, xuống chút nữa chính là... Anh nhìn Tống Thanh Sương, chân tay gượng gạo, Tống Thanh Sương vậy mà rất thức thời, lập tức nói: "Buổi tối tôi còn có buổi xã giao, đi trước đây. Cậu cứ từ từ lai, gần đây trời hanh khô, lau xong thì nhớ dưỡng da cho anh ấy... Cậu cũng đừng quá hành hạ bản thân, nghỉ sớm một chút." "Được." Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu như Tống Thanh Sương vẫn cứ ở đây, anh thật sự không có cách nào lau tiếp được. "Vậy tôi đi trước." Tống Thanh Sương gật gật đầu, lại sâu sắc nhìn Tống Nhiên một cái rồi mới quay người rời đi. Sau khi Tống Thanh Sương rời đi, Tống Nhiên lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Anh không chút kiêng kị lột sạch người thực vật, tỉ mỉ lau "Tiểu Tống Nhiên" một lần, dù sao từ nhỏ đến lớn đã sờ qua không biết bao nhiêu lần, rồi lật người thực vật lại, bắt đầu lau sống lưng với mông. Mới lật người lại, Tống Nhiên không nhịn được ngẩn người. Bên trái thắt lưng tái nhợt gầy gò, đóa hoa hồng tươi sáng ướt át đặc biệt kiều diễm. Cánh hoa đỏ tia, thân lá xanh lục, vừa yêu diễm quỷ dị vừa mê người. Tống Nhiên nhìn chằm chằm đóa hoa đó, không giải thích được nhớ đến đóa hoa trên lưng Lâm Phi Vũ, bất kể là vị trí hay hình xăm, hai đóa hoa hoa đều giống nhau như đúc. Lúc đó trong cửa hàng hình xăm, anh chỉ nhìn đóa hoa này nhiều hơn vài lần, Lâm Phi Vũ liền lén anh chạy đi xăm. Mỗi lần nhìn thấy đóa hoa hồng kiều diễm đó, nhớ đến tình cảm yêu thương không để ý hết thảy của đối phương, anh không nhịn được liền nhẹ dạ, thậm chí còn bị... Thật là không còn cách cứu chữa. Tống Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ, bắt đầu tỉ mỉ lau phía sau lưng. ... Qua một khoảng thời gian tiếp sau, gió êm sóng lặng. Lâm Phi Vũ ký hợp đồng mới với Tống Thị, bên trong có rất nhiều điều kiện ưu đãi, tỷ như có thể ưu tiên mua cổ phần của cổ đông cũ, mà Tống Thanh Sương mỗi ngày đều sẽ trở về xem xét công việc của Tống Nhiên, thái độ thập phần khiêm tốn. Chạng vạng hôm nay, Tống Nhiên tốn hai giờ, nghiêm túc xoa bóp cơ bắp toàn thân cho người thực vật, sau đó lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ, rón rén đi vào thư phòng—— khoảng thời gian nàỳ, mỗi ngày anh đều sẽ chạy vào tầng hầm, lén lút lật tài liệu nhưng tạm tạm thời vẫn chưa có phát hiện gì. Đúng vào lúc này, anh bỗng nhiên nghe thấy một trận ho khan bên ngoài hành lang, nhất thời giật mình, nhanh chóng làm bộ tiện tay liếc nhìn sách trên tủ sách, đồng thời vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng ho khan dần dần đi xa. Tống Nhiên tiện tay xem vài quyển sách trên tủ, chợt sững sờ, trong vô số sách liên quan đến tài chính đầu tư, cư nhiên kẹp một quyển tiểu thuyết — "Tội ác và hình phạt" dày cộp. Tống Nhiên xem ham muốn thập phần tiếp nền, thích đọc tiểu thuyết lý luận và tiểu thuyết võ hiệp, mà Tống Thanh Sương chỉ thích đọc sách về tài chính và kinh tế, rất khó tưởng tượng vậy mà hắn sẽ đặt một cuốn tiểu thuyết trong tủ sách. Tống Nhiên nhìn chằm chằm "Tội ác và hình phạt" dày, như có điều suy nghĩ mà sờ sờ cằm. Nếu bạch nhãn lang lạnh nhạt ngạo mạn muốn đọc tiểu thuyết, phỏng chừng cũng chỉ có mấy kiệt tác vĩ đại thâm trầm như này ha. Anh bĩu môi, tiện tay lấy "Tội ác và hình phạt" từ giá sách ra sau đó tiện tay lật một cái, không khỏi ngẩn ngơ. Hóa ra quyển sách này chỉ bọc bìa "Tội ác và hình phạt" còn bên trong là "Lộc Đỉnh Ký" có chút ố vàng. Vuốt ve trang sách ố vàng, Tống Nhiên bỗng nhiên nhớ gì đó, nhanh chóng lật tới giữa. Quả nhiên, trrong chương Trần Cận Nam qua đời, có một nếp gấp nho nhỏ. Đây dấu vết do anh tự anh gấp, là quyển "Lộc Đỉnh Ký" đời trước anh đã từng đọc. Năm đó, vợ chồng Tống Cương và Bách Văn Hinh thường đi công tác, Tống Thanh Sương khi còn bé lá gan đặc biệt nhỏ, buổi tối không dám ngủ một mình, thường xuyên chạy đến phòng ngủ của anh, nằm nhoài trên chân anh mà ngủ. Khi đó anh trầm mê trong thế giới tiểu thuyết võ hiệp, lại xấu hổ không dám đọc loại sách ấy trước mặt trẻ nhỏ đành bọc một tấm bìa "Tội ác và hình phạt" bên ngoài. Không nghĩ tới, Tống Thanh Sương vậy mà lại cất giữ quyển sách này, còn quý trọng mà đặt lên tủ sách. Tống Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve nếp gấp nho nhỏ ấy, nhớ về bé con Tống Thanh Sương giống như búp bê sứ năm đó tiểu Tống Thanh Sương bị bắt nạt còn có thể khóc sướt mướt, không nhịn được trầm thấp thở dài. Nhất thời tâm tình hết sức phức tạp, đúng lúc này, khóe mắt anh bỗng nhiên thấy cái gì đó. Thoạt nhìn như một sợi dây điện cực nhỏ, theo khe hở giữa giá sách và tường kéo dài vào sàn nhà đá. Sợi dây kia vừa nhỏ lại cùng màu với vách tường, rất khó nhìn ra. Nếu không phải Tống Nhiên đứng trước giá sách, căn bản sẽ không chú ý tới sợi dây điện này. Tống Nhiên nhìn chằm chằm sợi dây điện, trong lòng bỗng nhiên giật mình, như có một thùng nước lạnh từ đầu dội xuống. Đúng rồi, lúc anh vẫn là chủ nhà họ Tống, trong thư phòng không có sợi dây điện này, cho nên đây là dây điện được lắp đặt thêm sau đó, nhưng trong thư phòng cũng không có thêm thiết bị nào cần dây điện... Tống Nhiên bất động thanh sắc vuốt ve quyển sách trong tay, trên mặt không có biểu tình gì khác lạ, càng không ghé sát vào để nhìn kỹ sợi dây điện kia, vì trong nháy mắt này, anh ý thức được một chuyện cực kỳ nghiêm trọng — Dây điện ẩn, cần được kết nối internet và đồ vật cần phải giấu đi, sẽ là gì chứ? Đáp án quá rõ ràng, là camera ẩn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]