Tống Nhiên nhìn đóa hoa vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, nháy mắt trống rỗng. Đóa hoa hồng mỉm cười kiều diễm ướt át ấy, anh từng vô số lần nhìn thấy trong gương phòng tắm, từ vừa mới bắt đầu tự say mê đến dần cảm thấy tẻ nhạt, tuy rằng tâm tình luôn biến hóa nhưng anh chưa từng có ý định xóa đi, dù gì, nói sao thì nói, đây cũng là một phần cuộc đời anh. Mà vào giờ phút này, anh cư nhiên trên người người khác, lần thứ hai nhìn thấy đóa hoa hồng đó. Tống Nhiên khàn giọng hỏi: "Cậu làm gì vậy?" Lâm Phi Vũ buông vạt áo phông xuống, chậm rãi xoay người lại, nhỏ giọng nói: "Ca ca anh quên rồi sao? Ngày đó ở tiệm xăm ấy, anh luôn nhìn chăm chú hình xăm này." "Tôi chỉ thuận miệng nói, sau đó... Cậu liền đi xăm?" Lâm Phi Vũ buông mắt, khẽ gật đầu một cái: "Ừm." Tống Nhiên do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?" Lâm Phi Vũ chần chờ một chút, giống như không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, sau đó nhỏ giọng nói: "Bởi vì ca ca thích... Đối với em mà nói, 'Anh thích', chính là chuyện quan trọng nhất trên đời này." Trong lòng Tống Nhiên có một loại tư vị nói không nên lời, anh trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi nói: "Hình xăm lớn như vậy, lại sáng như thế, rất khó xóa... Sau này nếu cậu cùng bạn gái hoặc là bạn trai, giải thích làm sao?" Lâm Phi Vũ miễn cưỡng cong cong khóe môi, ánh mắt nhẹ nhàng thương cảm: "Sao em có thể có bạn gái, bạn trai khác đây? Đời em chỉ có anh, coi như anh không cần em nữa, em cũng chỉ có anh." Tống Nhiên nhìn bộ dáng kia của hắn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt. Ban nãy rõ ràng hung ác như một con sói con, còn có một đống lời logic cường đạo kì lạ mà bây giờ lại như một con chó nhỏ gặp mưa chật vật, nỗ lực ghé sát đùi anh sưởi ấm, lo sợ bị đá ra ngoài. Hai người giằng co như vậy, trong phòng tắm một mảnh trầm mặc. Tống Nhiên ngồi trên bồn cầu, phiền não túm túm tóc, quả thực không biết nên ứng phó ra sao với cục diện trước mắt. Nhãi con phát điên anh không sợ nhưng bộ dạng vô cùng đáng thương này... Aiz. Lâm Phi Vũ tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của anh, cẩn thận đến gần hai bước, sau đó chậm rãi quỳ xuống, đem đầu chôn trên đầu gối Tống Nhiên, nhỏ giọng nói: "Ca ca, xin lỗi, em sai rồi. Nhưng em thật sự thật sự vô cùng thích anh, rất muốn anh, em không khống chế được... Xin lỗi..." Tống Nhiên trong đầu rối như tơ vò, anh thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn sờ mái tóc mềm mại của nhóc con: "Thôi, hôm nay muộn rồi, trước tiên ngủ đi, có chuyện gì ngày mai lại nói." Lâm Phi Vũ buồn buồn "Ừ" một tiếng, sau đó ngoan ngoãn bò lên trên giường lớn, ngồi xếp bằng giữa đống chăn trắng như tuyết, mái tóc rối bời, mắt ba ba nhìn Tống Nhiên. Lòng Tống Nhiên mềm nhũn, pha một ly sữa bò ngọt đưa cho hắn: "Nhìn anh* làm gì? Uống sữa rồi ngủ đi." *Hết căng rồi nên về xưng hô 'anh' nha:3 "Ừm." Lâm Phi Vũ một bên uống sữa tươi, một bên lén lén lút lút nhìn Tống Nhiên qua miệng cốc, "Ca ca, anh không tức giận sao?" Tống Nhiên từng trải rất nhiều, lúc này đã khôi phục như cũ, anh thấy bộ dạng sợ hãi của Lâm Phi Vũ, chỉ cảm thấy vạn phần phiền lòng, cũng dở khóc dở cười, không nhịn được ném ra ánh mắt kinh thường của lão đại: "Bớt nói nhảm, mau ngủ!" "Ồ." Lâm Phi Vũ bé ngoan cuộn tròn tiến vào ổ chăn, lại ngơ ngác nhìn Tống Nhiên một chốc, mãi đến tận khi Tống Nhiên mạnh mẽ lườm hắn một cái, lúc này mới nhanh chóng nhắm mắt. Dần dần, hô hấp của hắn trở nên dài mà đều đặn, rốt cục cũng ngủ. Có lẽ bởi vì hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Phi Vũ ngủ không quá an ổn, hắn mơ mơ hồ hồ mà trở mình, hàm hàm hồ hồ lầu bầu nói: "Ca ca..." Cái trở mình này của hắn, vừa vặn đem đóa hoa hồng trên eo lộ ra, Tống Nhiên cụp mắt nhìn kia đóa hoa hồng yêu diễm đó, không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào. Hình xăm còn rất mới, hơi sưng đỏ, sờ lên có chút nóng lên, nhất định rất đau. Anh chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà nhóc con liền lén lút đi xăm đóa hoa hồng này... Tống Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa hồng, không khỏi có chút xuất thần, đời trước có rất nhiều tiểu thụ mê luyến anh, đời này tuy rằng ít đi chút, nhưng cũng có mấy người, nhưng xưa nay không có bất kỳ người nào, điên cuồng như Lâm Phi Vũ, không để ý hết thảy. Mặc dù đối phương rất tâm cơ, từng đùa giỡn rất nhiều lần, khiến anh tức giận không ít nhưng loại bướng bỉnh mà thích thuần túy này lại khiến Tống Nhiên không thể không xúc động, không thể không thận trọng đối xử. Nếu như là người khác, Tống Nhiên có lẽ rất tình nguyện thử một lần, nhưng đối phương cố tình lại là Lâm Phi Vũ, điều này khiến anh vô cùng do dự, thực sự không dám bước ra. Nguyên nhân thứ nhất, thẩm mỹ của Tống Nhiên đối với tiểu thụ luôn là loại hình ôn nhu đáng yêu, nếu như khéo léo thanh tú thì càng tốt. Lâm Phi Vũ tuy rất rất ngoan ngoãn nhưng đã cao hơn anh nửa cái đầu, dáng dấp cũng rất anh tuấn, thậm chí có chút công kích cùng khéo léo ôn nhu, không có nửa điểm thanh tú. Nguyên nhân thứ hai, Lâm Phi Vũ quá giống anh đời trước, khiến anh cảm thấy vô cùng quái dị. Hai nguyên nhân đều liên quan đến ngoại hình nhưng dù sao ngoại hình cũng là thứ yếu. Tiểu thụ có thể cao gầy tuấn mỹ, giống như anh cũng không có gì ghê gớm nhưng quan trọng nhất, Tống Nhiên không vượt qua được chướng ngại tâm lý. Nói cách khác, anh không thể xuống tay được. Lúc anh mới nhặt được nhóc con dưới đèn đường, nhóc con mới mười bốn, trên người đọng một lớp tuyết, vừa bẩn vừa gầy vừa đáng thương, mặc dù bây giờ Lâm Phi Vũ vừa cao vừa cường tráng, dáng dấp cũng rất tuấn mỹ, thế nhưng trong lòng Tống Nhiên, đối phương thủy chung vẫn là đứa nhỏ bẩn thỉu đáng thương kia. Chính vì vậy, cho dù Lâm Phi Vũ có khát khao thế nào, dù có muốn thế nào, Tống Nhiên cũng thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh mình đè nhóc con, làm chuyện kia với nó. =)) Chỉ cảm thấy... Rất kỳ quái, rất tội lỗi. Tống Nhiên ngầm thở dài, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt ướt đẫm trên gương mặt Lâm Phi Vũ, nếu không... trước cứ chiến tranh lạnh? Nếu làm lạnh, nhất định phải ở riêng. Tình huống bây giờ, anh không nhẫn tâm ném thằng nhóc ra ngoài phòng được, cũng chỉ có thể tự mình dọn đi. Lâm Phi Vũ nhắm mắt lại, thả nhẹ hô hấp đều đặn, cảm nhận được ngón tay mảnh khảnh của Tống Nhiên đang lướt qua má mình, cảm thấy vừa vui, vừa đắc ý. Ca ca vẫn mềm lòng. Vừa nãy thật sự rất nguy hiểm, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, tối hôm đó anh tỉnh dậy, cũng may hắn phản ứng nhanh. Đầu tiên là làm như tâm tình hỏng mất, trực tiếp xé rách mọi chuyện, sau khi bị anh hung hăng mắng thì lộ ra hình xăm ở thắt lưng, giả bộ đáng thương. Quả nhiên anh ngây ngẩn cả người, sau đó liền dịu đi rất nhiều. Thậm chí khi hắn nằm nhoài lên đầu gối anh, nói "thích anh, muốn anh", anh cũng không đẩy hắn ra, còn sờ đầu hắn, còn pha sữa cho hắn uống. Sau khi giả bộ ngủ, liền cố ý trở mình lộ hình xăm ra, anh quả nhiên giống như tưởng tượng của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve eo hắn, ôn nhu lau nước mắt cho hắn. Anh đang để ý hắn, cho nên mới dễ dàng mềm lòng như thế. Bây giờ một bước khó khăn nhất cũng đã vượt qua, chỉ cần hắn tiếp tục dây dưa, không chừng chỉ cần mấy tháng, anh sẽ nguyện ý cho hắn... Nghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ chỉ cảm thấy trái tim vừa ngọt vừa mềm, ngực nóng vô cùng, cả người nhẹ nhàng, phải gắt gao nắm chặt lòng bàn tay mới có thể miễn cưỡng đè khóe môi cong cong xuống. A, đến lúc ấy, hắn nhát định phải ôn nhu, vạn lần không thể dọa anh sợ. Theo như quan sát của hắn, anh là người không có kinh nghiệm ở loại chuyện kia, cũng rất coi trong mặt mũi, có thể sẽ không có cách nào đối mặt với sự thật bị hắn như vậy, cho nên ngay từ đầu, hắn chỉ có thể ôn nhu dụ dỗ anh, giống như hôn an ủi anh, an ủi hôn anh, cũng không thể nói quá mức quá mức lộ liễu, như vậy trong lòng anh hẳn sẽ dễ chịu hơn... Anh chưa từng trải qua loại chuyện kia, có thể sẽ rất thẹn thùng, cũng có thể không tình nguyện, thậm chí có thể sẽ khóc... Nhưng là bất kể như thế nào, anh chỉ có thể tiếp thu sự thật này, tiếp thu sự thật hai ngưới sẽ thành vợ chồng, tiếp thu hắn muốn làm người đàn ông của anh, sự thật mỗi ngày sau đó hắn sẽ cùng anh làm loại chuyện này. Lâm Phi Vũ tưởng tượng ra những ngày tháng tương lai đẹp đẽ, như mở cờ trong lòng, dần dần có chút rục rà rục rịch, hắn chỉ sợ Tống Nhiên phát hiện điều gì bất thường, không thể làm gì khác hơn là làm bộ ngủ được không yên ổn, cong một chân lên, khó khăn che dấu. Không biết qua bao lâu, hắn mới mơ mơ màng màng ngủ, còn mơ rất nhiều mộng đẹp kia. Nhưng ngày thứ hai tỉnh lại, bên người hoàn toàn lạnh lẽo, Tống Nhiên không thấy đâu, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ trên đầu giường: "Tiểu Vũ, anh mang Tiểu Hắc chuyền về tiểu khu Xuân Giang. Phòng kia anh đã đóng tiền thuê một năm, em có thể tiếp tục ở lại. Liên quan đến chuyện em nói, anh không có cách nào đáp ứng được, em một mình bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ về con đường sau này." Cái gì?! Wtf?! Lâm Phi Vũ trừng tờ giấy kia hồi lâu, sau đó tàn bạo đem gối ném xuống đất, tức giận lăn vài vòng trên giường. ... Tống Nhiên mang theo hành lý đơn giản lên tầng 6. Trước tiên anh nhìn cửa chống trộm nhà hàng xóm đối diện một lúc, những tấm thiệp nhot màu hồng rực rỡ trên đó đã biến mất, phỏng chừng mẹ Lâm Phi Vũ đã sớm chuyển đi, dù sao thì cũng đã nhiều năm trôi qua. Tống Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới lấy chìa khóa mở cửa nhà mình ra. Căn nhà cũ vẫn giống hệt trước lúc anh rời đi, chỉ là trên sàn nhà có một lớp bụi mỏng manh, đồ đạc đều được phủ vải nhạc, bảo vệ rất tốt —— loại công việc nhà cẩn thận này đương nhiên không phải Tống Nhiên làm, mà là Lâm Phi Vũ. Ai, nhóc con ở phương diện khác kỳ thực cũng rất tốt... Tống Nhiên ngầm thở dài, cố gắng không nghĩ về Lâm Phi Vũ nữa, xắn tay áo lên bắt đầu quét dọn. Chỉ là anh thật sự không có thiên phú làm việc nhà, dọn ba giờ đồng hồ, mới miễn cưỡng khiến cho phòng có thể ở được, sau đó trực tiếp ngã xuống sô pha, mệt đến tê liệt. Tống Nhiên nhìn trần nhà ố vàng, tâm tư lại dần dần bay đến chỗ Lâm Phi Vũ, không biết sau khi nhóc con nhìn thấy tờ giấy kia, sẽ phản ứng như thế nào? Chắc chắn sẽ thương tâm khổ sở nhỉ, còn có thể oan ức vô cùng, thậm chí oán hận anh. Nhưng thật sự anh không thể tiếp nhận nổi, mới tưởng tượng ra việc cạy đôi môi Lâm Phi Vũ ra, hoặc là âu yếm thân thể đối phương, đã cảm thấy như đang phạm tội, càng không cần nhắc đến mấy chuyện khác. Tống Nhiên bỗng nhiên nhớ tới truyện cười lnh, phóng viên hỏi một người nông dân, vì sao người thân không thể kết hôn, ông ấy thật sự cười nói: "Quá quen thuộc, không dễ xuống tay. " Đệt. Tống Nhiên dở khóc dở cười vò tóc, cố gắng không nghĩ đến chuyện quỷ dị lại phiền lòng này, ngược lại bắt đầu cân nhắc làm thế nào để đến nhà cũ Tống gia trộm văn kiện. Tất cả tài liệu ban đầu của tập đoàn Tống thị đều đặt ở tầng hầm của nhà họ Tống, hiện giờ anh đã lấy được chìa khóa tầng hầm, vấn đề còn lại chính là làm thế nào để đi vào. Đời trước, Tống Nhiên ở nhà cũ Tống gia mười mấy năm, đối với cấu tạo của nhà cũ Tống gia quả thực không thể quen thuộc hơn. Nhà cũ Tống gia vốn là trạch viện của một đại quân phiệt thời dân quốc, sau đó được bố của Tống Thanh Sương mua lại, làm đại trạch Tống gia. Tổng thể tứ hợp viện ngũ tiến*được thiết kế có sân vuông, phòng ngủ chính kèm theo một thư phòng, mà mật đạo dẫn tới tầng hầm, chính là ở phía sau tủ sách. Có chìa khóa, cũng biết mật mã, vào tầng hầm thật ra không khó, khó ở chỗ là làm thế nào để vào được nhà cũ Tống gia. Xung quanh tường rào nhà cũ là dây điện cao thế, lại có rất nhiều vệ sĩ tuần tra với chó săn, trèo tường đi vào là không khả thi, biện pháp duy nhất chính là trà trộn vào. Tống Thanh Sương có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, mỗi mùa hè đều thuê đội ngũ dọn vệ sinh chuyên nghiệp, diệt chuột, quét dọn triệt để nhà cũ, nếu anh giả vờ là nhân viên vệ sinh, hẳn là có thể lén lút trà trộn vào... Tống Nhiên nằm trên ghế sô pha suy nghĩ hồi lâu, dần dần cảm thấy có chút lạnh. Anh muốn ngồi dậy lấy áo khoác nhưng chợt nhớ đến hôm nay đi vội quá nên chỉ tùy tiện mang theo vài cái áo phông mùa hè, căn bản không cầm theo áo khoác. Trong nhà cũ cũng không có áo khoác... Ạch, không đúng, vẫn có một cái. Tống Nhiên vươn mình dậy, lôi hộp bánh trung thu từ dưới gầm giường phòng ngủ, lấy ra chìa khóa của phòng ngủ cách vách—— bên trong gian phòng bí mật kia, có một chiếc áo khoác âu phục năm đó của anh. Mặc dù đã tiến vào gian phòng bí mật này một lần, nhưng lần hai bước vào, nhìn thấy biển poster của mình, Tống Nhiên vẫn cảm thấy sợ hãi, anh không dám dừng lại lâu, trực tiếp cầm áo khoác trên ghế dựa lên sau đó cẩn thận khóa lại cửa phòng, lại thả chìa khóa về gầm giường. Anh nằm trở lại ghế sô pha, trên người khoác chiếc áo khoác tây trang màu xám, tiếp tục cân nhắc chuyện lẻn vào Tống trạch. Chiếc áo khoác âu phục này anh mới mặc qua một lần, cơ hồ là mới tinh, phía trên còn lưu lại chút mùi nước hoa Cổ Long, khiến Tống Nhiên có loại cảm giác an tâm khó giải thích. Anh suy tư phút chốc, cảm thấy biện pháp giả làm nhân viên vệ sinh trà trộn vào Tống trạch hẳn là có thể được, liền bắt đầu cân nhắc chi tiết nhỏ, dần dần, dần dần, anh cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng rơi vào mộng đẹp. Vào lúc này, khóa cửa nhẹ vô cùng mà "Cạch" một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]