Chương trước
Chương sau
Tống Nhiên cứng đờ nằm đó, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên anh không có cách xử lý, rốt cuộc nên mạnh mẽ đạp một cước, đá đối phương lăn xuống hay nên giả làm cá mắm, tiếp tục nhắm mắt "ngủ"?
Có lẽ bởi vì quá mức nhập tâm, đối phương cũng không phát hiện ra trạng thái căng thẳng rất nhỏ của anh, thậm chí còn tạo ra một ít thanh âm. Nghe tiếng nước mập mờ vụn vặt kia, cảm nhận được môi lưỡi ướt át mềm mại cùng với răng năng nhỏ của đối phương, Tống Nhiên chỉ cảm thấy da đầu từng trận tê dại, vội vàng nhắm mắt lại.
Anh quả thực không thể tin được chuyện đang diễn ra, cơ hồ hoài nghi mình có phải là rơi vào một giấc mơ khác. Nhóc con ngoan ngoãn hiểu chuyện, thỉnh thoáng có chút dính người, tùy hứng, cư nhiên thừa dịp anh ngủ thiếp đi, không kiêng nể gì mà làm loại chuyện này với anh...
Nhưng âm thanh "sinh động", còn có cảm xúc chân thực này, hết thảy tất cả đều đang nói cho anh biết, chuyện này là sự thật, không phải là giấc mộng gì cả.
Dần dần, Tống Nhiên nhớ lại rất nhiều khung cảnh trong quá khứ. Buổi sáng tại Thúy Trúc Câu, đối phương có phản ứng bối rối ôm anh; sinh nhật 18 tuổi, nụ hôn ướt át mà hai người "tranh kẹo" trong KTV; chưa kể những cái ôm dường như vô ý, còn có những buổi hẹn hè bị gián đoạn...
Tất cả những điều này, là trùng hợp, hay là cố tình?
Trước kia, anh luôn cảm thấy Lâm Phi Vũ còn chưa tới hai mươi tuổi, vẫn đang ở tuổi mơ mơ màng màng, một lòng nghĩ làm thế nào dẫn dắt đối phương, để đối phương không sai đường. Nhưng, nhưng tình huống bây giờ... Căn bản là đã hoàn toàn lạc lối! Không những yêu thích đàn ông, còn lén lén lút lút làm chuyện như vậy!
Bất kể thế nào, cũng không thể thừa dịp người khác ngủ...
Rất nhanh, Tống Nhiên không thể suy nghĩ tiếp, vì đối phương càng quá phận, thậm chí đã thử thăm dò sờ lên thắt lưng áo ngủ của anh.
Mẹ nó.
Tống Nhiên cơ hồ dùng hết toàn bộ lực kiềm chế đời trước khi làm tổng tài, mới miễn cưỡng bình tĩnh, sau đó anh mơ mơ màng màng "A" một tiếng, trở mình nghiêng người vào vào ghế sô pha.
Lâm Phi Vũ giật mình, quả nhiên dừng động tác.
... Anh tỉnh rồi? Lâm Phi Vũ nhìn Tống Nhiên quay lưng, để lộ sống lưng gầy gò mỏng manh, chỉ cảm thấy tim "thình thịch thình thịch", cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Một lát sau, thấy Tống Nhiên cũng không còn động tĩnh gì, lúc này Lâm Phi Vũ mới cảm thấy trái tim yên vị trở lại. Nguy hiểm thật.
Hắn yên lặng không tiếng động đứng lên, cẩn thận đắp kéo tấm chăn đắp cho Tống Nhiên, sau đó nhón chân khẽ khàng đi vào nhà tắm, chậm rãi tựa vào tường gạch men lạnh lẽo, thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy sấy tóc cho anh, anh bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Đôi môi nhạt màu hơi giương lên, thở ra hơi thở ấm áp nhẹ nhàng, tựa như mời gọi.
Hắn không nhịn được cúi đầu, hôn anh một cái, sau đó không thể kiềm chế... Nhưng vì anh thực sự quá thanh tú xinh đẹp, màu da hơi tái nhợt, bờ vai mỏng manh, lại nghĩ tới việc anh cố gắng tập thể hình như vậy nhưng không phát triển được một xíu cơ bắp nào, còn ghen tị nhìn thân hình càng lớn càng cao của hắn, rất đáng yêu.
Ca ca thương hắn như thế, nếu như nguyện ý cho hắn là tốt rồi...
Lâm Phi Vũ dựa vào vách tường phòng tắm, nhắm mắt lại, ảo tưởng bộ dáng cam tâm tình nguyện của Tống Nhiên. Nếu như vừa nãy trên ghế sô pha, anh có thể thẹn thùng, còn có khả năng sẽ cầu hắn tắt điện đi, nhưng hắn không nghe. Anh hết cách rồi, chỉ có thể vừa phát run vừa nức nở cầu xin hắn: "Tiểu Vũ..."
Đúng rồi, nên như vậy, anh chỉ có thể cho hắn, cũng nhất định phải cho hắn, đây là chuyện đương nhiên. Nếu không, lúc trước, sao anh lại nhặt hắn về? Nếu đã nhặt về, thì phải chịu trách nhiệm cả đời, lúc nhỏ không để hắn bị đói, đến khi lớn lên, mỗi ngày sẽ cùng hắn làm loại chuyện này, tất cả đều là trách nhiệm mà anh phải phụ trách.
Chỉ là anh còn chưa ý thức được điểm này, còn coi hắn là trẻ con, hơn nữa dựa theo tính cách của anh, cũng không thể cứng rắn, chỉ có thể dụ dỗ anh thật từ tốn, để anh bị bán nhưng vẫn giúp hắn đếm tiền, cam tâm tình nguyện bị hắn... như kia.
Lâm Phi Vũ âm u mà suy nghĩ mọi chuyện, sau đó chỉ dựa vào ảo tưởng, liền giải quyết hai lần.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn vách tường gạch men trắng nõn lạnh như băng trước mặt, chậm rãi thở dài một hơi. Hắn đã mười chín tuổi, tính tuổi mụ là hai mươi, đã đủ lớn, hơn nữa đêm dài lắm mộng, không thể kéo dài thêm nữa.
Lúc trước hắn đã cẩn thận suy nghĩ qua, làm sao có thể khiến anh ý thức được hắn không còn là một đứa trẻ nữa, vì thế còn đặc biệt nhận bộ phim "Con mồi". Nếu như tiến hành theo kế hoạch, diễn xuất của hắn cộng thêm sự áy náy của anh, mọi chuyện sẽ rất thuận lợi...
Hắn mở van nước nóng ra, vừa tắm rửa, vừa cân nhắc kế hoạch. Sau khi tắm xong, hắn vắt một cái khăn ướt, tính toán chườm lạnh cho Tống Nhiên một chút, tuyệt đối không thể để anh phát hiện hắn làm chuyện như vậy, nếu không kế hoạch phía sau toàn bộ ngâm nước.
Tống Nhiên nằm trên ghế sa lông, trợn mắt trừng trần nhà trắng như tuyết, trong lòng rối như tơ vò. Lâm Phi Vũ đã vào nhà tắm, rất lâu sau đó mới có tiếng nước ào ào, quỷ đều biết hắn ở trong đó làm gì.
Sau khi tiếng nước dừng lại, là tiếng mở cửa phòng tắm. Tống Nhiên nhanh chóng nhắm mắt lại, bên tauitruyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Lâm Phi Vũ dừng lại trước ghế sô pha, sau đó là âm thanh huyên náo(?),sô pha bên cạnh lún xuống một chút, trên ngực hơi lành lạnh.... Tống Nhiên bỗng nhiên hiểu ra, đối phương đang chườm lạnh cho anh.
Lâm Phi Vũ ngồi trên ghế sô pha, dùng khăn ướt tỉ mỉ đắp một phút, thấp giọng lầu bầu nói: "Sao vẫn còn sưng? Ban nãy rõ ràng mình làm rất nhẹ..."
Phí lời, con mẹ nó, nhóc đã làm gì? Ngay cả răng nanh cũng dùng, còn có thể không sưng sao? Tống Nhiên chửi ầm lên trong đầu, cơ hồ không thể duy trì tư thế giả bộ ngủ bình tĩnh. Anh biết Lâm Phi Vũ rất cẩn thận, sợ bị lộ tẩy, chỉ có thể cật lực khống chế hô hấp, giả bộ dáng vẻ ngủ không yên giấc, lại xoay người hướng về phía tựa lưng sô pha.
Lâm Phi Vũ do dự một chút, giống như không dám quấy nhiễu anh, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, sau đó yên lặng nhìn anh một lúc, mới rón rén bỏ đi.
Tống Nhiên trừng lưng ghế sô pha, trong đầu một mảnh lộn xộn. Ngoại trừ hành vi vô liêm sỉ của Lâm Phi Vũ ra, càng khiến anh cảm thấy khiếp sợ là dáng vẻ vô cùng thuần thục của đối phương, thậm chí còn biết chườm lạnh tiêu sưng... Anh ngủ rất sâu, lẽ nào đây không phải lần đầu tiên?
Đúng rồi, lần trước ở khách sạn, sau khi rời giường anh cảm thấy môi có chút ngứa, tháng trước còn phát hiện có thứ dính sau quần ngủ, sau đó còn có quần lót... Ngưng ngưng ngưng, không được suy nghĩ nữa.
Mẹ nó, anh toàn gặp chuyện gì thế này. Đời trước thương tâm, đời này lo lắng. Ông trời ơi, ông có thể đổi người khác mà giày vò không?
Sau khi chửi bới lung tung trong đầu một lát, Tống Nhiên dần dần tỉnh táo lại, hiện tại nói đến những chuyện này cũng vô dụng, anh nhất định phải làm rõ một chuyện —— Lâm Phi Vũ là coi anh là đối tượng thân cận thuận tiện phát tiến, hay là có tình cảm mông lung khác thường với anh?
Còn có, Lâm Phi Vũ hiện giờ đang định làm gì? Tại sao lại nhận "Con mồi"? Chuyện đến nước này, Tống Nhiên không cảm thấy Lâm Phi Vũ bỗng nhiên nhận bộ phim đam mỹ này là vì theo đuổi nghệ thuật được.
Anh nghĩ một mớ bòng bong lộn xộn này, mãi cho đến hơn nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi Vũ vẫn như cũ dậy rất sớm, nấu cháo, làm bánh trứng, rồi chào hỏi: "Ca ca, rửa mặt xong chưa? Ăn sáng thôi!"
Tống Nhiên một bên cầm khăn mặt lau mặt, một bên làm bộ hờ hững: "Sao lại là cháo với bánh trứng? Xuống dưới mua hai cái bánh quẩy đi."
Lâm Phi Vũ gắp cho anh một cái bánh trứng vàng rụm, cười nói: "Bánh quẩy bên ngoài không vệ sinh, nếu như anh muốn ăn, mai mai sẽ chiên cho anh."
Tống Nhiên không nhịn được mà nói nói thầm, tiểu tử này tối qua làm loại chuyện kia, ngày hôm nay cư nhiên một chút biểu tình khác lạ cũng không có! Anh híp mắt, cố ý nói: "Dạo này hình như có muỗi? Hôm qua anh nằm trên sô pha bị "cắn" này."
Tay đang gắp bánh trứng của Lâm Phi Vũ hơi khựng lại, lại làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Ai, nguy rồi, hình như tối qua em quên không đóng cửa sổ."
Nhãi con, cứ giả vờ đi. Tống Nhiên thầm cười lạnh, ngoài miệng lại nhàn nhạt nói: "Lần sau chú ý một chút."
Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn nói: "Dạ, sau này sẽ không quên. Ca ca, anh mau ăn bánh trứng đi, nguội sẽ tanh lắm."
Hai người ai cũng mang ý xấu tiếng, vậy mà bữa sáng vẫn diễn ra hòa thuận vui vẻ.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Phi Vũ vừa ra khỏi nhà, Tống Nhiên liền gọi điện thoại cho Trần mập, muốn kịch bản của "Con mồi.
"Con mồi" là một bộ phim đam mỹ của một bộ phân nhỏ, nhân vật chính là A Liệp, một đứa trẻ vùng núi xa xôi. Ngay từ nhỏ, cậu đã nhận ra mình có hứng thú với cơ thể của người cùng giới, điều này khiến cậu không biết làm sao.
Hơn nữa vùng núi rất bảo thủ, trong thôn còn có "Nhị Ỷ Tử" bị điên, thích cài hoa đỏ thẫm, thích mặc áo bông hoa, mọi người trong thôn khi nhắc đến gã đều muốn phun một bãi nước miếng, thậm chí có người còn đem Nhị Ỷ Tử kia lột sạch, để gã trần truồng chạy loạn khắp nơi.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, A Liệp tất nhiên không dám để lộ tính hướng của mình, vì đây là 'không bình thường', là biến thái.
Khi A Liệp 16 tuổi, theo hai người anh họ rời khỏi thôn đến thành phố làm công, sau đó bị quản đốc dụ dỗ gian dâm. Cậu không dám nói với người khác, sau đó bị mắc bệnh trầm cảm, bị lừa đi làm "vịt"*, chì cần khách trả tiền, 0 cũng làm, 1 cũng làm, lẫn lộn với nhau.
*Vịt: trai bao, nếu t không nhầm:<
Trong gian cuối nhà vệ sinh của Club có một cửa sổ nhỏ. Có một ngày, A Liệp qua cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, phát hiện bên kia đường là một căn nhà phương Tây nhỏ của một gia đình giàu có. Người bố là giám đốc ngân hàng, người mẹ là luật sư, con trai Tô Bạch đang học năm nhất, 19 tuổi giống như A Liệp, rất đẹp, còn có một người bạn gái cùng trường.
Từ đó về sau, A Liệp mỗi ngày đều sẽ ở gian cuối nhà vệ sinh 2 tiếng đồng hồ, sững sờ nhìn cửa sổ phòng ngủ đối diện của Tô Bạch, nhìn Tô bạch làm bài, nhìn Tô Bạch đọc sách, nhìn Tô Bạch đùa giỡn với bạn gái...
Hết thảy những điều này, Tô Bạch không biết, hắn thậm chí chưa từng thấy A Liệp.
Mãi đến buổi tối một ngày nọ, bạn gái Tô Bạch đi tìm Tô Bạch nhưng lại gặp phải một đám côn đồ, chúng muốn kéo cô vào trong xe tải. A Liệp nhảy từ cửa sổ nhà vệ sinh ra giúp đỡ, bị một tên côn đồ đâm một đao, cậu mất rồi.
(Thương A Liệp huhu, mặc dù chuyện hơi máu chó:)))
Tống Nhiên đọc xong kịch bản, lông mày cau lại nửa ngày, cuối cùng cho một kết luận: "Gì đây?"
Tính cách Tống Nhiên tương đối thô, không thích xem phim văn học nghệ thuật, cũng rất chán ghét kết cục bi thảm, nói trắng ra, anh chỉ là một tục nhân, chỉ thích kết HE.
Trong suy nghĩ của Tống Nhiên, A Liệp hẳn là phải cố gắng trốn thoát khỏi hoàn cảnh tối tăm đó, sau đó đi kiểm tra sức khỏe, xem có bệnh hay không. Có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì học, rồi tìm một công việc đáng tin, tích góp ít tiền mua phòng nhỏ, tìm được đối tượng thích hợp thì yêu đương, không có thì cứ yên bình làm một người đơn độc, dù sao Trung Quốc cũng có hơn 200 triệu cẩu độc thân mà.
Tống Nhiên lên kế hoạch cho cuộc đời A Liệp một phen, lại nhớ tới nghi hoặc lúc trước của mình, Lâm Phi Vũ nhận bộ phim này rốt cuộc là có ý gì? Muốn ám chỉ cho anh biết tính hướng của nó? Hay là muốn ám chỉ cho anh, nó với A Liệp đều đáng thương như nhau?
Cút. A Liệp là người đàng hoàng, cũng không thừa dịp người khác ngủ mà làm loại chuyện kia.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Phi Vũ hơi hơi thu liễm chút. Lại qua một đoạn thời gian, "Con mồi" chính thức khai máy.
Sau khi Lâm Phi Vũ tiến tổ, Tống Nhiên cũng không nhàn rỗi, anh một bên nghiên cứu "Tâm lý học thanh thiếu niên", một bên suy nghĩ nên về nhà cũ Tống gia khi nào. Cảm thấy đời này cũng không thoải mái hơn đời trước là bao.
12h trưa, anh đọc "Tâm lý học thanh thiếu niên" một lúc sau đó bắt đầu nghiên cứu bản đồ gần nhà cũ Tống gia, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Lâm Phi Vũ ở đầu dây bên kia vội la lên: "Ca ca, em để quên một phần tài liệu ở nhà, anh có thời gian không? Có thể mang nó đến trường quay giúp em được không?"
"Tài liệu gì?"
"Chính là quyển kịch bản màu xanh lam, ở trên tủ đầu giường của em."
"Được, buổi chiều anh mang qua cho."
"Dạ, cám ơn ca ca."
Tống Nhiên cúp điện thoại, không nhịn được híp mắt, quên kịch bản ở nhà? Lâm Phi Vũ tiểu tử này vô cùng cẩn thận, chưa bao giờ vứt đồ lung tung, nó đây là cố ý để đồ ở nhà, muốn anh đến trường quay đây mà.
Được thôi, để anh xem, tiểu tử này đến cùng đang giở trò quỷ gì?
Phân cảnh của "Con mồi" chủ yếu đều được quay trong studio, tại một góc của "Thành phố điện ảnh". Sau khi Tống Nhiên đến, cũng không đi tìm Lâm Phi Vũ, mà đi dạo xung quanh.
Lúc đi ngang qua phòng trang điểm, anh bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nũng nịu: "Kevin, anh nói vì sao Lâm Phi Vũ lại nhận bộ phim này nhỉ?"
"Còn phải nói sao, nhất định là muốn đối diễn với em."
"Nhưng, hai người bọn em lại chẳng có đoạn đối diễn nào mãnh liệt, phần lớn đều là cách một con đường, cậu ấy ngơ ngác nhìn em đọc sách gì đó, có ý gì... Thực sự là tiện nghi kia mấy cảnh diễn khoác áo có cảm xúc mãnh liệt." Giọng nói nũng nịu kia dường như rất mất mác.
"Yên tâm, nghe nói đều là mượn cảnh mà nhớ."
"Ồ, vậy còn được."
Tống Nhiên thầm nói thầm, lẽ nào giọng nói nũng nịu kia chính là diễn viên đóng Tô Bạch? Tên là gì nhỉ? Hình như là... Dư Tiểu Thành, tiểu sinh tuyến 3, dáng vẻ không tồi.
Lúc này, cửa phòng hóa trang mở ra, Dư Tiểu Thành cùng chuyên gia trang điểm Kevin bước ra. Dư Tiểu Thành nhìn thấy Tống Nhiên, không khỏi sững sờ: "Anh là ai?"
So với trên TV, Dư Tiểu Thành ngoại trừ dáng vẻ tinh xảo ra còn có chút khí chất quyến rũ, vừa nhìn đã biết là một tiểu 0.
Tống Nhiên thản nhiên nói: "Tôi là người đại diện của Lâm Phi Vũ, Tống Tiểu Nhiên."
Dư Tiểu Thành đảo mắt, vội càng cầm lấy một ly cà phê từ trên bàn lên, cười híp mắt: "Tiểu Nhiên. Làm phiền anh giúp tôi mang ly cà phê này cho Lâm Phi Vũ, nói là tôi đặc biệt mua cho cậu ấy, được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.