Nhìn bộ dáng xấu hổ của Lâm Phi Vũ, Tống Nhiên không khỏi buồn cười, nhóc con thoạt nhìn khó dỗ nhưng thật ra rất dễ dụ. Lâm Phi Vũ đợi một phút, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?" Tống Nhiên nghi ngờ hỏi lại: "Sau đó cái gì?" Lâm Phi Vũ nhăn nhăn nhó nhó một hồi, mới nhỏ giọng nói: "... Em muốn nghe kỹ hơn, khi đó anh đau lòng em như thế nào." Tống Nhiên thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, lại tiếp tục thêm mắm dặm muối: "A, anh vẫn nhớ, hôm đó tuyết rơi lớn, em thì ngồi dưới đèn đường, nho nhỏ một đoàn, trông tội nghiệp lắm, vậy mà vẫn còn che chở cho Tiểu Hắc, đáng thương hề hề mà xin anh nhận nuôi nó. Lúc ấy, thấy dáng vẻ em như thế, anh..." Lâm Phi Vũ dựng lỗ tai lên, đang muốn cẩn thận nghe Tống Nhiên "đau lòng" mình như thế nào, đúng lúc này, dường như Tiểu Hắc nghe thấy tên mình, "meow" một tiếng nhảy lên giường, cọ cọ vào lòng bàn tay Tống Nhiên. "Yo, nay lại chủ động muốn anh chạm vào à, lúc đó nhóc còn không cho anh chạm vào đâu, sao giờ lại ngoan vậy nè?" Tống Nhiên dương dương đắc ý gãi cằm Tiểu Hắc, Tiểu Hắc thoải mái nheo mắt lại, nhảy vào ngực Tống Nhiên, liếm cằm anh. Nội dung mình muốn nghe bị gián đoạn, con mèo thối tha còn quanh quẩn liếm anh, Lâm Phi Vũ nhìn chằm chằm con mèo không biết kiêng nể gì kia, híp mắt: "Anh, không được cho mèo lên giường đâu, như vậy không tốt, sau này nó sẽ không dùng ổ mèo dễ bị cảm lạnh lắm." Hắn vừa nói, vừa ôn nhu ôm Tiểu Hắc xuống: "Ngoan, xuống nào." Tống Nhiên gật đầu nói: "Ừ, vẫn là Tiểu Vũ em biết nuôi mèo, sau này không cho nó lên giường nữa." Tiểu Hắc ngồi dưới đất, oan ức kêu "meow meow". "Tiểu Hắc ngoan, đừng làm rộn, mai anh cho nhóc cá khô nhỏ nhé." Lâm Phi Vũ một bên ôn nhu an ủi, một bên thừa dịp Tống Nhiên không chú ý, hung tợn trừng Tiểu Hắc một cái, Tiểu Hắc nháy mắt không còn kêu loạn nữa. "Cá khô nhỏ ở đâu? Em đấy, chiều hư nó." Tống Nhiên nói. "Hết cách rồi, ai bảo Tiểu Hắc đáng yêu vậy làm gì." Lâm Phi Vũ khẽ cười, lại đổi sang một vấn đề khác mà mình quan tâm, "Anh, vị đại Tống tổng kia là người như thế nào vậy ạ?" Tống Nhiên ho nhẹ một tiếng, mặt dày nói: "Ngài ấy là một người rất tốt, anh vẫn luôn cảm kích ngài ấy." Lâm Phi Vũ thăm dò: "Chỉ là cảm kích, không có gì khác?" "Khác? Khác cái gì? Nhóc con đừng có đoán mò." Tống Nhiên bất đắc dĩ, Tống Tiểu Nhiên thì thôi đi, chẳng lẽ anh còn phải liếm chính mình à? Không biết trong đầu thằng nhóc này nghĩ cái gì, toàn hỏi mấy câu kì lạ. Lâm Phi Vũ tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của anh, Tống Nhiên tuy rằng có chút không hiểu sao, nhưng biểu cảm vẫn rất tự nhiên. Sự tích liếm cẩu kia, không liên quan đến anh. Lâm Phi Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ừm, nếu đại Tống tổng đã giúp anh, vậy ngài ấy cũng là ân nhân của em. Đúng rồi, em thấy thái độ của Tống Thanh Sương hơi kì lạ, có phải là anh ta với đại Tống tổng có mâu thuẫn? Anh đưa em đi gặp ông Tiết cũng là vì muốn để ông ấy bảo vệ em ạ?" Nhóc con cũng thật là ranh ma, vậy mà đoán đúng hơn nửa. Tống Nhiên thở dài, nói đơn giản: "Quan hệ hai anh em Tống gia không tốt cho lắm, bộ dáng em giống Tống Nhiên như vậy, khó bảo đảm Tống Thanh Sương sẽ không làm khó. Tiết lão tiên sinh vẫn luôn yêu thương Tống Nhiên nên anh mới đưa em đi gặp ông ấy, xin ông ấy che chở cho em." Lâm Phi Vũ mím môi: "Ca ca, anh đối xử với em thật tốt." "Ai bảo anh là anh của nhóc đây." Tống Nhiên ngáp một cái, "Muộn quá rồi, em ngủ sớm chút đi, ngày mai còn về trường nữa." Căn hộ của Tống Nhiên có một phòng khách một phòng ngủ, trong phòng ngủ giường rộng có 1m2, trước kia Lâm Phi Vũ trở về thường ngủ trên sô pha ngoài phòng khách nhưng hôm nay không hiểu tại sao Lâm Phi Vũ vẫn chưa đứng dậy. Tống Nhiên uống rượu, đầu óc mơ màng, cộng thêm đang cố che giấu "sự tích liếm cẩu" kia nên ít nhiều vẫn có chút chột dạ, đành thuận theo Lâm Phi Vũ. Đêm đã khuya, không gian dần chìm vào yên tĩnh. Lâm Phi Vũ khẽ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Người kia đã ngủ say, lông mi dài rũ xuống, đôi môi hơi mở, hô hấp vương vấn mùi rượu thoang thoảng. Hắn do dự một chút, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo đối phương. Tống Nhiên mơ mơ màng màng lầu bầu một tiếng, dường như tìm thấy "lò sưởi", rúc sâu vào lồng ngực hắn. Động tác nhỏ này khiến trái tim Lâm Phi Vũ đập mạnh. Ngày trước chung giường với anh, chỉ cần cầm góc áo thôi hắn đã có cảm giác an toàn rồi nhưng giờ đây, khi anh chủ động chui vào ngực hắn, lại càng khiến hắn cảm thấy thỏa mãn hơn. Chỉ là... hình như vẫn thiếu gì đó. Hắn lại nhớ tới cái hôn trong tưởng tượng, còn có giấc mơ hoang đường kia, cổ họng hơi khô. Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn chăm chú người đang ngủ không chút phòng bị nào trong vòng tay mình, nhìn kỹ đôi môi nhạt màu, do dự hồi lâu, cuối cùng thử thăm dò cúi đầu. Thói quen sinh hoạt của ca ca không lành mạnh lắm, chỉ thích uống trà sữa, không thích uống nước lọc nên đôi môi hơi khô, phảng phất mùi rượu nhàn nhạt, còn có vị nước mật ong ngọt ngào... Hắn dùng lưỡi mình, từ tốn làm ướt đôi môi kia. Tống Nhiên dường như cảm thấy hơi khó chịu, mơ mơ màng màng hé miệng, muốn hít thở không khí trong lành, nhưng vào giờ phút này hành động nhỏ ấy của anh càng giống như đang đáp lại, Lâm Phi Vũ lập tức không còn chút do dự, mạnh mẽ hôn sâu, tưởng chừng như muốn nuốt đối phương vào bụng. "Ưm..." Tống Nhiên không thoải mái, mơ hồ mà giãy dụa một chút. Lâm Phi Vũ càng hôn càng say, nào chịu buông tha. Ngón tay dài hữu lực nắm chặt cằm Tống Nhiên, ép buộc mạnh mẽ mà hôn đối phương. Tống Nhiên cau mày, mấy lần cố gắng quay đầu đi nhưng căn bản không thoát được Lâm Phi Vũ. "Meow ~" một tiếng mèo kêu, Lâm Phi Vũ tỉnh táo lại. Không biết Tiểu Hắc đã dậy từ bao giờ, đôi mắt xanh biếc ngơ ngơ nhìn Lâm Phi Vũ. Đối diện tầm mắt với Tiểu Hắc một phút, khuôn mặt đang nóng bừng của Lâm Phi Vũ dần dần bình thường trở lại, hắn thở gấp vài hơi, rũ mắt nhìn người nằm trong lòng. Mày anh nhíu chặt lại, rõ ràng không thoải mái, đôi môi nhạt màu kia giờ đã chuyển sang màu đỏ ướt át, hai bên hàm vẫn còn hằn vài dấu ngón tay rõ ràng. Hắn vừa làm gì vậy? Hắn... hắn siết chặt cằm anh, cưỡng bách anh phải tiếp nhận nụ hôn thô lỗ kia, hoàn toàn mất khống chế... Sao hắn có thể làm vậy? Anh đối xử tốt với hắn như thế, đau lòng hắn như thế nhưng hắn lại ghê tởm như vậy, rõ ràng rất chán ghét loại chuyện này mà lại làm chuyện như thế với anh... Đáng khinh! Lâm Phi Vũ buồn bực xoa huyệt thái dương, trong lòng dần dần xuất hiện một tia âm u. Đúng rồi, hôm đó anh có nói, anh đã từng hôn với người khác, còn cùng người khác làm chuyện kia... Nếu người khác có thể, tại sao hắn lại không được? Chẳng lẽ anh không thích đàn ông, nhưng mà anh thương hắn như vậy, hắn có nên làm chút gì đó, giả bộ đáng thương cũng được, vờ ngốc cũng được chỉ cần khiến anh có thể mềm lòng, sau đó cam tâm tình nguyên cho hắn? Chuyện này hơi khó nhưng cũng không phải không có khả năng. Lâm Phi Vũ xuất thân không tốt, nhận thức về đạo đức vô cùng đạm bạc, nhưng lại rất thông minh, chưa có kinh nghiệm tình trường gì cho nên suy nghĩ của hắn có hơi khác so với người bình thường, muốn cái gì thì chỉ biết dùng tâm cơ đi lừa lấy, không biết chân thành giành lấy. Ngày trước hắn dựa vào một con mèo nhỏ mà bước chân vào nhà Tống Nhiên, giờ khắc này, hắn nghiêm túc nghĩ biện pháp —— Làm thế nào để lừa được ca ca vào tay? Tống Nhiên đương nhiên không biết Lâm Phi Vũ đang day dứt cái gì, ngày hôm sau đưa hắn về trường học. Kỳ thi đại học ngày càng đến gần, học sinh cuối cấp bắt đầu chạy nước rút. Tối hôm đó, sau khi học xong buổi tự học hôm thứ sáu, Lâm Phi Vũ về ký túc xá, khi đang đưa tay tìm vở bài tập toán trong cặp ngón tay vô tình chạm vào một hộp quà cứng. Hắn hơi ngạc nhiên, lấy ra nhìn, là một hộp sô cô la thủ công được đóng gói tinh xảo. Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau, Lâm Phi Vũ xoay người, cau mày nói: "Hà Văn, là cậu bỏ vào?" Hà Văn đi tới trước mặt hắn, khuôn mặt thanh tú cố nặn ra một nụ cười: "Phi Vũ, có lẽ tớ sẽ không thi đậu trường đại học mà cậu chọn, sau khi thi đại học... chúng ta không thể cùng nhau đi học. Hộp sô cô la này tớ tự tay làm tại CLB Star, tặng cho cậu coi như là quà chia tay." Lâm Phi Vũ trong lòng phiền chán, chỉ nhàn nhạt nói: "Cảm ơn, nhưng tớ không thích đồ ngọt." Hà Văn cúi đầu, hai cái tay xoắn góc áo: "Tớ... Tớ biết mình không biết xấu hổ nhưng tớ vẫn muốn thử một lần. Lâm Phi Vũ, tớ thật sự rất thích cậu, tớ muốn ở bên cậu." Lâm Phi Vũ cười cười: "Tớ cho rằng lần trước tớ đã rất rõ ràng rồi." Hà Văn nhỏ giọng nói: "Tại sao? Cậu có người mình thích rồi ư?" Lâm Phi Vũ hơi sững sờ, trong lúc nhất thời không trả lời được. Tình cảm của hắn đối với anh, là thích sao? Hắn chưa từng cẩn thận nghĩ tới vấn đề này, dù sao hắn chỉ có anh, anh ở nơi nào, nơi đó chính là thế giới của hắn, từ "thích" này, trong thế giới của hắn rất mơ hồ. Thấy hắn mãi không trả lời, sắc mặt Hà Văn dần ảm đạm, thấp giọng: "Tớ hiểu rôi, sau này sẽ không làm phiền cậu nữa!" Lâm Phi Vũ hồi thần, không nhịn được hỏi: "Tại sao lại không làm phiền nữa? Không phải cậu thích tớ sao?" Câu hỏi này của hắn rất khó hiểu, thậm chí còn hơi tàn nhẫn, Hà Văn run rẩy, sau đó chậm rãi rũ mắt, nhẹ nhàng: "Ừm, tớ thích cậu, nhưng thích một người, tớ chỉ hy vọng người ấy sống thật vui vẻ... Nếu cậu đã có người mình thích, tớ mong cậu và người ấy có thể sống một đời hạnh phúc bên nhau." Lâm Phi Vũ nhìn cậu ta, không nói gì. Hà Văn hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại tinh thần, gượng cười đùa giỡn: "Cậu không cần đồng tình với tớ, không sao cả, trên đời này có rất nhiều soái ca, anh trai cậu cũng rất đẹp trai, nếu như cậu cảm thấy áy náy, không bằng giới thiệu anh ấy cho tớ?" "..." Lâm Phi Vũ liếc mắt nhìn cậu ta, leo lên giường ngủ. Trước khi ngủ, hắn lấy điện thoại ra, phát hiện Tống Nhiên vừa phát vòng bạn bè. Là một tấm ảnh selfie, anh ôm Tiểu Hắc, tay trái cầm điện thoại, tay phải nhấc chân trước Tiểu Hắc lên, một người một mèo giống như đang cổ vũ cho Lâm Phi Vũ, bên cạnh còn có năm chữ: "Thi đại học, cố lên!" Lâm Phi Vũ chậm rãi đem điện thoại để lên ngực, trong bóng tối ngơ ngác nhìn trần nhà. Hà Văn nói, thích một người, tự nhiên sẽ hy vọng người ấy sống thật tốt cho nên cậu ta mới bỏ cuộc, nhưng hắn chỉ cần nghĩ đến việc anh hôn người khác, cùng người khác làm loại chuyện kia, đều cảm thấy rất khó chịu. Ca ca hẳn là thích con gái, về sau sẽ có một gia đình hạnh phúc ấm áp. Nhưng hắn lại vì dục vọng xấu xí của mình, cây ngay không sợ chết đứng muốn kéo anh xuống vũng bùn này, ngày trước hắn dùng hết tâm cơ mới có thể vào vào nhà anh, hiện tại lại muốn dùng tâm cơ để anh tiếp tục tiếp thu dục vọng xấu hổ này, thậm chí hắn đã nghĩ ra vài phương án... Này là gì chứ? Hắn không hiểu nổi loại "Thích" đơn thuần kia của Hà Văn. Nhưng, nhưng... Từ trước đến nay hắn thường hành động theo ý mình, không kiêng nể gì cả, lúc trước nhét chuột chết vào miệng người phụ nữ kia, giẫm nát bộ phận si.nh d.ục của lão biến thái, hắn chưa từng do dự, cũng không thấy áy náy. Nhưng giờ phút này đây, hắn lại trằn trọc trở mình, bị dày vò đến nỗi khó đi vào giấc ngủ. Khi thiếu niên đang rối rắm, kỳ thi đại học đã tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]