Lên mạng đánh bài một lát, cửa phòng đã bị người nhẹ nhàng đẩy ra. Bạch Hy ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Ý Tiêu sắc mặt ngưng trọng, phong trần mệt mỏi xông thẳng đến, không nói hai lời trực tiếp đem Bạch Hy ôm lấy, hít một hơi thật sâu, sau mới đem người kéo ra, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá.
“Làm sao vậy?” Bạch Hy bị y nhìn đến trong lòng sợ hãi, đưa tay bưng lấy mặt Diệp Ý Tiêu nhẹ giọng hỏi.
Diệp Ý Tiêu lắc đầu, yên lặng nhìn Bạch Hy thật lâu, đột nhiên muốn giật ra quần áo trên người hắn. Bạch Hy khó hiểu, vội vàng đè vạt áo xuống: “Ý Tiêu, làm sao ngươi vừa về đến liền kéo đồ của ta?”
“Để ta nhìn xem, ngươi trên người có bị thương không.” Diệp Ý Tiêu rốt cục nói chuyện, thái độ kiên quyết. Trong lúc nói chuyện, quần áo trên trên người đã bị lột bỏ, lộ ra đầu vai trơn bóng mê người cùng lồng ngực rắn chắc xinh đẹp. Hai tiểu hồng anh trước ngực bởi vì mất đi che chắn, tiếp xúc với không khí lạnh mà thẳng tắp dựng lên
Diệp Ý Tiêu ánh mắt đột nhiên trở nên nóng rực, Bạch Hy vội vàng lấy tay che ngực, vẻ mặt đề phòng nhìn y: “Ta rất khỏe, một chút thương tổn cũng không có. Chỗ này là nhà người ta, ngươi đừng xằng bậy.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, căn phòng này là của ta.” Vốn đang cực kỳ căng thẳng, Diệp Ý Tiêu lại bị bộ dạng “Thần thánh cũng không thể xâm phạm” của Bạch Hy làm cho nở nụ cười, cúi đầu hôn hôn vai hắn: “Dùng tục ngữ mà nói chính là, ngươi có kêu nát họng cũng sẽ không có người để ý.”
Bạch Hy lấy tay sờ lên mặt ái nhân. Sau đó, ngón tay men theo đường viền khuôn mặt đi xuống, dừng lại giữa hai hàng lông mày ẩn ẩn lộ ra một cỗ yêu mị rung động lòng người: “Cái kia, có thể mời Diệp đại tổng tài đi tắm rửa không a? Một thân mùi mồ hôi bẩn, thật khó ngửi.”
“Cùng nhau tắm.” Diệp Ý Tiêu há miệng, ngậm lấy ngón tay Bạch Hy, một hồi lâu mới lên tiếng.
“Cũng không phải tiểu hài tử, còn muốn ta theo rửa giúp sao?” Bạch Hy ngón tay bị liếm có điểm nhột, nghĩ muốn rút ra lại không có biện pháp, chỉ có thể cố nén cười, trong mắt cũng ứa ra chút nước.
“Tóm lại, chính là muốn cùng một chỗ.” Diệp Ý Tiêu cũng mặc kệ hắn phản đối, chặn ngang đem người ôm lấy. Sau đó rất hài lòng nhéo nhéo phần eo của Bạch Hy: “Không tệ, cuối cùng cũng thêm được chút thịt.”
“Ân, ngươi điểm nhẹ — a!” Eo là một trong những điểm mẫn cảm nhất trên người Bạch Hy, cộng thêm Diệp Ý Tiêu đã nghiên cứu kỹ lực độ mạnh yếu, khiến cho hắn nhịn không được liền rên rỉ thành tiếng.
Diệp Ý Tiêu hớn hở đem người ôm vào phòng tắm, cùng nhau tắm, xóat a xóat.
Hai người ở trong phòng tắm gần một giờ đồng hồ, đem những chuyện có thể làm liền làm, chuyện nên làm cũng làm cho xong, mới thản nhiên leo đến trên giường lớn.
Chăn trên giường, drap trải, gối đầu cái gì cũng đều rất mới, tản ra mùi nước xả vải nhàn nhạt. Bạch Hy thoải mái nằm, nghiêng mặt nhìn về phía người bên cạnh: “Chuyện đã xảy ra hồi tối ngươi cũng biết đi? Cung Huyền Nguyệt nói, thân phận của ta có thể đã bại lộ.”
Diệp Ý Tiêu dùng tay phải chống đầu, nghiêng thân thể, tay trái duỗi trên lưng Bạch Hy, nhẹ nhàng xoa bóp, nhàn nhạt nói: “Đó chỉ là hành động thăm dò, chỉ cần ta có biểu hiện hơi quá khích, bọn họ lúc đó mới đem tất cả chú ý phóng tới trên người của ngươi. Kỳ thật, hôm nay không riêng gì ngươi, vài tình nhân cũ của ta đều đã bị tập kích nặng có nhẹ có. Đám người Nhật quả nhiên ngoan độc, vì tìm kiếm nhược điểm của ta, cơ hội nhỏ nhất cũng không buông tha.”
Nghe Diệp Ý Tiêu nhắc tới bạn tình lúc trước, Bạch Hy có chút mất hứng, đẩy tay y ra, nằm thẳng lại. Hai tay giao lại đặt dưới gáy, chăm chú nhìn lên trần nhà tinh xảo, lãnh đạm nói: “Ý của ngươi là, ta trở thành nhược điểm của ngươi rồi? Đã làm cho Diệp đại tổng tài hoàn mỹ không tỳ vết bị uy hiếp, thật có lỗi. Thật sự rất xin lỗi.”
“Ngươi để ý những cái…kia làm gì!” Diệp Ý Tiêu bị Bạch Hy giở ra tâm tính tiểu hài tử, làm cho có chút buồn cười, xoay người đem hắn kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng cười cười, lại dùng ngón tay nắm lấy chóp mũi kia, thanh âm mềm mỏng nói: “Sau khi tìm được ngươi về ta mới phát hiện, nguyên lai, làm người vẫn là có chút nhược điểm thì tốt hơn. Nếu như Diệp Ý Tiêu ta thật không có nhược điểm nào, như vậy sống cũng không còn ý nghĩa gì. Bạch Hy, ta thật cao hứng, ngươi chính là nhược điểm duy nhất của ta.”
Nghe được những lời này, Bạch Hy chỉ cảm thấy cái mũi ê ẩm, trong lòng lại vô cùng thoải mái. Nếu là lúc trước, hắn sẽ để tâm việc bản thân trở thành nhược điểm của người kia. Nhưng là bây giờ, hắn sẽ không cảm thấy khó chịu. Bởi vì, Diệp Ý Tiêu trong lời nói còn có hàm ý: Cuộc sống của y có ý nghĩa, chính là bởi vì có Bạch Hy.
“Như thế nào? Cảm động đến muốn khóc rồi? Bảo bối, ngươi phải nhớ kỹ, bất luận ta làm chuyện gì, nguyên nhân đầu tiên cũng đều là vì ngươi. Chuyện lần này giải quyết xong, chúng ta lập tức đi Canada kết hôn a.” Diệp Ý Tiêu sau khi nói xong liền hôn lên môi Bạch Hy, qua một hồi lâu mới buông ra: “Hiện tại, ngủ một giấc đã.”
Đợi Bạch Hy ngủ say, Diệp Ý Tiêu mới cẩn thận buông lỏng hắn ra, nhẹ nhàng xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho ái nhân, sau đó lại cúi xuống, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên tóc hắn, rồi mới tắt đèn đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, Cung Huyền Nguyệt mang theo vẻ mặt bất mãn dựa vào tường mà đứng. Sau khi nhìn thấy Diệp Ý Tiêu đi ra, phẫn nộ càng lên tới cực điểm. Khuôn mặt vốn đã xinh đẹp quá mức, dưới ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn càng hiện rõ vẻ kinh tâm động phách.
“Hảo biểu ca của ta, ngươi cấp tốc đem ta gọi đến, là để nghe các ngươi khanh khanh ta ta sao? Ngươi có biết hay không, khiến ta để lão bà một mình trong phòng chính là việc đại nghịch bất đạo a! Ta còn muốn cố gắng để Duệ Duệ có một bảo bảo tốt nha.”
Diệp Ý Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn tên đang mở miệng luyên thuyên kia, đạm mạc nói: “Ta nghe nói Cung nhị thiếu tận mắt nhìn thấy phu nhân của mình bị người đuổi giết. Cư nhiên không chút nào so đo, cứ đơn giản mà buông tha đám người kia. Như thế nào? Bản lãnh của ngươi đều dùng trên giường hết rồi? Năng lực bảo vệ người mình yêu đều không có!”
“Uy, Ý Tiêu biểu ca, không rõ chân tướng, ngươi cũng đừng có nói bậy. Lúc ấy, dưới loại tình huống đó, ta đương nhiên phải đặt an nguy của bảo bối Duệ Duệ cùng biểu tẩu lên hàng đầu, có thể trốn liền trốn. Về phần tính sổ, hắc hắc, tổ tiên chúng ta không phải đã giáo huấn sao? Thu về tính sổ, hôm nay đã là cuối thu, chỉ còn nửa tháng, ta sẽ làm đám người thiếu nợ kia trả lại gấp 10 lần!” Cung Huyền Nguyệt mặt mang theo vui vẻ nói, trong đôi mắt lại ánh lên một tia ngoan lệ khát máu.
“Lời này của ngươi ta ghi nhận trước, sau này sẽ nghiệm minh thật giả. Nếu như đến lúc đó, ngươi không có hành động mang lại kết quả, ta liền bắt cóc phu nhân của ngươi, cho ngươi cả đời cô độc, một mình đối diện với tuổi già! Càng làm cho Cung gia các ngươi tuyệt hậu!” Đối với Cung Huyền Nguyệt trên người đột nhiên bộc phát hung ác nham hiểm, Diệp Ý Tiêu cũng không hề ngạc nhiên . Bởi vì, đây mới là bộ dạng chân thật của Cung gia nhị thiếu.
Nghe được lời Diệp Ý Tiêu nói, Cung Huyền Nguyệt cười cười, nham hiểm hung tàn vừa rồi rất nhanh đã không thấy tăm hơi. Hắn chớp mắt mấy cái mới lên tiếng: “Duệ Duệ nhà ta mới không muốn mất đi biểu tẩu tốt như vậy nha! Biểu ca, thời gian cũng không sớm, ta về trước cùng Duệ Duệ a, chúc ngươi có một cơn ác mộng.”
Diệp Ý Tiêu hiếm khi ở trước mặt Cung Huyền Nguyệt bộc lộ thần sắc ôn nhu, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần Bạch Hy ở bên cạnh, ta sẽ không bao giờ gặp ác mộng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]