Trên đường trở về, Bạch Hy trầm mặc không nói gì, Diệp Ý Tiêu cũng chỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, nhất thời không khí trong xe có chút yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi.
Chờ xe quẹo vào giao lộ trước chung cư, Bạch Hy rốt cục phá vỡ trầm mặc trong xe: “Cám ơn ngươi.”
“Không cần.” Diệp Ý Tiêu mở mắt, cánh tay dài duỗi ra liền ôm lấy bả vai Bạch Hy, tựa cằm lên, hướng phía tai của hắn thở ra, trong miệng nhẹ nhàng nói: “Ta thật cao hứng, có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.”
Vai bị cằm người kia tỳ hơi đau nhức, Bạch Hy nghiêng nghiêng đầu, có chút gian nan quay đầu: “Ý Tiêu, ngươi như vậy ta rất khó nói chuyện.”
“Xuỵt, yên lặng nào.” Cánh tay Diệp Ý Tiêu dùng sức, sít sao ôm lấy Bạch Hy, vẻ mặt thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt. Bạch Hy đẩy đẩy thế nào cũng bất động, đành phải bất đắc dĩ hướng y xích lại gần để có thể thoải mái hơn một chút. Vì vậy, không khí trong xe lập tức trở nên ấm áp.
Giống như tục ngữ nói, nếu như thời gian có thể cứ như vậy,…thì thực tốt.
Ngày hôm sau, Bạch Hy lúc làm việc mới biết được, trong hai ngày hắn xin nghỉ phép, công ty giống như sóng lan, đã xảy ra không ít chuyện lớn nhỏ, người người đều loay hoay sứt đầu mẻ trán. Nhìn thấy Bạch Hy trở về, tất cả đều nhất trí lộ ra biểu cảm “Lại có một người rơi vào hố lửa”.
Đẩy ra cửa phòng giám đốc, liền gặp được Vương Duy Duệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-yeu-toi/2396517/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.