Chương trước
Chương sau
Tình yêu mà em muốn, nó giản đơn đến nực cười. Vì quá giản đơn, nên càng khó khăn. Em hy vọng mình được làm diễn viên chính trong chính cậuchuyện của em, và anh là diễn viên phụ. Quá khứ, em coi anh là trọng tâm của cuộc đời mình, nhưng hiện tại, em lại vô cùng ghét bản thân vì vẫnkhông thể không có anh. Cuối cùng em cũng đã rõ, em đang tham lam cốgắng đi tìm một tình yêu công bằng. Chỉ đơn giản là em yêu anh và anhcũng yêu em, chứ không phải tình yêu em dành cho anh nhiều hơn anh dànhcho em.
Khi nhận được đơn nghỉ phép của Vương Y Bối, Hướng VũHằng rất kinh ngạc. Anh hoàn toàn không ngờ cô sẽ đưa ra quyết định này, bởi vì theo những gì anh hiểu về cô, cô tuyệt đối không phải người nhưvậy. Anh buông chiếc bút trong tay xuống, nhìn thẳng vào cô, muốn nhặtnhạnh được một chút thông tin nào đó từ vẻ mặt cô. Đáng tiếc, anh khôngthể nhìn ra tâm trạng của cô.
“Nếu là vì chuyện hôm qua…” Anh cóthể xin lỗi! Chuyện nam nữ, không hợp thì không thể miễn cưỡng, dù thậtsự anh có cảm tình với cô. Nếu không thể làm người yêu thì vẫn có thểlàm bạn, không cần phải vì chuyện này mà khiến đôi bên không thoải mái.
Vương Y Bối vội lắc đầu: “Không phải!”. Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Đã bảo là anh nói đùa rồi cơ mà, tôi sao có thể để bụng chứ? Tôi chỉ cảm thấy làm việc lâu quá rồi nên có chút mệt mỏi. Kế hoạch Lam Sơn cũng vừa hoànthành, tôi muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, thư giãn một thời gian”.
Hướng Vũ Hằng không có cách nào nghĩ xem những lời cô nói là thật hay chỉ là cái cớ. Anh thở dài: “Thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi?”.
“Chẳng lẽ lừa người sẽ được tăng lương?”
Nụ cười của cô khiến Hướng Vũ Hằng càng thêm phiền muộn. Dù cô đã nóikhông để trong lòng chuyện kia, nhưng chắc là ít nhiều vẫn suy nghĩ, anh có thể nhận ra thái độ của cô đối với mình đã thay đổi phần nào. Anhhoàn toàn có thể hiểu: “Nếu vậy thì tôi muốn cử em đi Tây Lý”.
Hướng Vũ Hằng ngắn gọn đề cập tới kế hoạch phát triển của công ty ở Tây Lý,cô qua đó làm việc sẽ rất nhẹ nhàng, coi như là mượn công việc đi dulịch, tiền lương vẫn sẽ như cũ. Vương Y Bối ngẫm nghĩ một lát, không có ý định từ chối, cô vốn đã có tình cảm với công ty, à không, có lẽ đó làmột loại ỷ lại mới đúng! Đã ở đây cắm rễ ăn sâu, nếu không phải nguyênnhân khách quan ép buộc thì cô sẽ không rời đi nơi khác.
Cô gật đầu: “Vậy thì cảm ơn giám đốc đã cho tôi công việc béo bở này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người ghen tỵ với tôi đấy”.
Hướng Vũ Hằng cười. Có lẽ nếu không có chuyện tối qua thì hai người họ vẫn sẽ làm việc vui vẻ với nhau.
Vương Y Bối muốn nghỉ ngơi một thời gian, nguyên nhân quả thực là không liênquan gì tới Hướng Vũ Hằng. Từ lâu cô đã muốn có một kỳ nghỉ dài, đi đâuđó du ngoạn một tháng rồi sẽ lại trở về làm việc. Sau khi quay về từ Lam Sơn, cô đã bắt đầu lên kế hoạch thực hiện quyết định này, thậm chí nếukhông xin nghỉ phép được, cô đã nghĩ tới chuyện thôi việc. So sánh côngviệc với sức khoẻ, cô vẫn cho rằng sức khoẻ quan trọng hơn.
Vương Y Bối nhanh chóng thu xếp tới Tây Lý, trước khi đi, cô hẹn gặp UôngThiển Ngữ. Uông Thiển Ngữ trước giờ vẫn theo học chương trình nghiên cứu sinh, hiện tai lại đang có kế hoạch thi lên tiến sĩ, khiến Vương Y Bốicảm thấy áp lực nặng như núi.
Hai người hẹn gặp ở một quánteppanyaki[1] gọi đồ ăn xong, Uông Thiển Ngữ còn yêu cầu chủ quán chothêm vị cay, hôm nay cô rất muốn ăn cay. Dù Yên Xuyên cũng khá nồi tiếng với đồ ăn cay nhưng so với những nói khác thì không bằng, vị cay của đồ ăn Yên Xuyên chỉ là thoáng qua, ớt đều đã qua xử lý, lúc cho vào món ăn thì độ cay đã giảm đi một nửa
[1] Một kiểu nấu ăn của Nhật.
Thần sắc Vương Y Bối khá phức tạp, nhìn Uông Thiển Ngữ bằng ánh mắt thíchthú: “Hôm nay sao thế hả?”, rõ ràng Uông Thiển Ngữ thích ăn nhạt, mỗilần đi ăn cùng cô mới chịu ăn cay một chút, “Nói xem nào, bị cái gì kích thích thế?”.
“Lâu rồi không ăn cay, đột nhiên hôm nay muốn thôi, không được hả?” Uông Thiển Ngữ cảm thấy vô vị: “Cậu mới là vừa bị cáigì kích thích thì có. Đang yên đang lành tự dưng đòi đi Tây Lý!”
“Cậu không hiểu đâu. Cái này gọi là mượn danh công tác để đi du lịch.” Vương Y Bối phản đối.
Đồ ăn được đưa lên, vừa mới ngửi thấy mùi thơm, cô đã thấy thèm rồi. Ăn đồ teppanyaki, cô thích nhất là ăn đậu phụ khô, hương vị rất đặc biệt, ănrất ngon miệng.
Uông Thiển Ngữ vừa ăn vừa nhìn Vương Y Bối: “Này, thật sự không phải cậu bị đả kích đấy chứ?”.
“Haizz…” Y Bối than thở: “Tớ đang rất khinh bỉ bản thân vì trước đây không biếtcái gì gọi là du lịch. Hiện giờ muốn lập lại trật tự một chút, khôngphải do chịu kích thích mãnh liệt gì cả”.
Uông Thiển Ngữ bậtcười, nhìn Vương Y Bối bằng ánh mắt sâu xa: “Nghe nói lần trước cậu nhận được một dự án hợp tác với Hoàn Quang?”.
Vương Y Bối im lặng nhìn Uông Thiển Ngữ, biết chắc cô ấy chưa nói hết câu.
“Hiện tại dự án đó hình như do Trần Tử Hàn phụ trách.”
Vương Y Bối tiếp tục ăn, không dừng động tác, cô chỉ liếc qua Uông Thiển Ngữ một chút: “Cậu nắm tin tức nhạy bén quá nhỉ!”.
Uông Thiển Ngữ đặt đôi đũa trong tay xuống, khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn Vương Y Bối: “Vẫn không được sao?”.
Y Bối vẫn ăn như bình thường, Uông Thiển Ngữ lại trái ngược hoàn toàn với cô: “Vẫn không buông xuôi được sao?”.
Vương Y Bối không chịu được ánh mắt của Uông Thiển Ngữ nữa, cuối cùng cũngphải buông đũa: “Không phải, chỉ muốn đi du lịch một chuyến thôi, trướcgiờ không có cơ hội như thế. Hồi học đại học tớ cũng chẳng đi đâu chơi,sau đó đi làm lại càng không có thời gian. Bây giờ muốn tranh thủ đi một chuyến, dù phải thôi việc cũng được, nhưng mà sếp của tớ không có ýđịnh thả người đi, nên mới giao cho tớ công việc kia. Dù thế nào cũngphải nể mặt người ta một chút”.
Uông Thiển Ngữ nhìn cô như thểđang xác định điều gì đó một lúc sau mới gật đầu: “Cũng được, nên đi rangoài thăm thú, nhưng không quên mang quà về cho tớ là được”. Còn mộtđiều cuối cùng Uông Thiển Ngữ không nói ra, hồi còn học đại học, cô từng gặp Trần Tử Hàn, hai người còn đi ăn một bữa cơm. Lần đó, Trần Tử Hànđại diện Hoàn Quang tới ký thoả thuận gì đó với trường đại học của cô,có lẽ là cung cấp thiết bị giảng dạy. Nhưng cô nghĩ, những chuyện này có nói ra cũng không quan trọng đối với Y Bối. Không phải là vì Trần TửHàn không quan trọng với cô ấy, mà là dù muốn có được tin tức về anh thế nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng không muốn nghe được từ miệng ngườikhác.
Hai người tiếp tục ăn, món nào món đấy đều hết sạch, vừa ăn vừa uống không kiêng dè gì. Đến khi quay về nhà Uông Thiển Ngữ, cả haiđều bị đau bụng, nhưng vẫn còn nằm trên giường vừa ôm bụng vừa mắng mỏlẫn nhau rồi phá lên cười.
Vương Y Bối ôm lấy tay Uông Thiển Ngữ. Cô thật sự cảm động, cuộc đời này của cô vẫn còn một người bạn tốt nhưvậy ở bên cạnh, có thể cáu giận, thấu hiểu cô, lúc cô gặp phải khó khăn, cô ấy đều sẵn sàng giúp đỡ cô, lúc cô vui vẻ, cô ấy cũng ở bên chungvui.
Trước đây, cô vì những thứ đã đánh mất mà tiếc nuối, mà buồn bã, mà thất vọng, hiện tại, cô trân trọng tất cả những gì mình đang có, cẩn thận nâng niu những thứ nằm trong tay mình.
Chuyện mà Vương Y Bối không ngờ nhất chính là Hướng Vũ Hằng cử Giang Ỷ Phi đi Tây Lý cùng mình. Dù rất tò mò nhưng cô không hỏi nhiều, dẫu sao cũng không ảnhhưởng gì tới cô, cô cứ làm tốt công việc của mình là được.
Thânphận của Giang Ỷ Phi có phần đặc biệt, Vương Y Bối hạn chế tiếp xúc vớicô ta. Thế nhưng cô gái này lại không nghĩ như vậy, lúc ngồi trên máybay còn chủ động bắt chuyện với Vương Y Bối: “Chị giỏi thật đấy! Nghenói phương án xây dựng khu Lam Sơn là do chị đề ra, lối suy nghĩ rất độc đáo, em rất thích”.
“Đấy là công lao của tất cả mọi người.” Y Bối cười, không muốn nói quá nhiều.
Giang Ỷ Phi tinh ý nhận ra Vương Y Bối giữ khoảng cách với mình nên cũng không nói gì nữa mà chỉ cười cho qua.
Vương Y Bối không hiểu lắm về con người Giang Ỷ Phi, cũng không có ý định tìm hiểu. Từ lúc xuống máy bay, điện thoại của Giang Ỷ Phi reo liên hồi, hễ nghe máy là cô ta lại khai báo với đối phương mình đang ở đâu, rồi lạidặn dò người đó không cần lo lắng, không cần tới thăm, cô ta có thể tựchăm sóc tốt bản thân, sẽ nhanh chóng quay về.
Vương Y Bối chứngkiến cảnh tượng này, không thể phủ nhận, cô rất ngưỡng mộ, huống hồ lạilà một người đàn ông xuất chúng như thế.
Giang Ỷ Phi cúp máy, Vương Y Bối lập tức than thở: “Ông xã em đối xứ với em thật tốt!”.
Giang Ỷ Phi cười, sắc mặt không vui không buồn: “Ừm, phần lớn thời gian đềunhư vậy, nhưng mà hôn nhân cứ tốt đẹp mãi cũng không nên, nếu bị đốiphương quản lý quá gắt gao sẽ cảm thấy mình như bị nhốt vào một cái lồng lớn, cảm thấy mất tự do, rất muốn được ra khỏi đó để hít thở bầu khôngkhí bên ngoài”.
Vương Y Bối cất tiếng trêu: “Hoá ra hiện giờ em đang ra ngoài hít thở cho thoáng khí hả?”.
Bị nhốt trong lồng sắt cũng chưa chắc là chuyện xấu, dẫu sao thì phần lớn mọi người đều thích chui vào đó, thích bị ràng buộc.
Nơi ở của hai người ở Tây Lý điều kiện khá tốt, công việc cũng nhẹ nhàng, đúng là đãi ngộ hậu hĩnh của công ty.
Ở chung được một thời gian, Vương Y Bối nhận thấy Giang Ỷ Phi có thể sống cùng được, cô ta rất hiếm khi làm phật ý người khác, hễ có ý kiến bấtđồng, cô ta sẽ không cố ý làm khó người khác, nhưng cũng không hoàn toàn nghe theo ý đối phương, cô ta biết giữ vững quan điểm của mình đồngthời tôn trọng người khác. Hai người ở cùng cũng khá vui vẻ.
Vương Y Bối vừa dọn dẹp phòng vừa nhìn Giang Ỷ Phi ngồi ăn mì gói, khoé miệng bất giác cong lên. Dù trong mắt người khác, Giang Ỷ Phi có là một người ngồi tít trên cao, nhưng thật ra cô ta cũng sống một cuộc sống bìnhthường như bao người khác mà thôi, không có bất cứ điểm gì khác biệt.Sau khi kết hôn với Lộ Ôn Diên, cô ta vẫn có thể giữ nguyên tính cáchcủa mình, hơn nữa còn không hề tỏ ra kiêu căng hay làm cao. Với Vương YBối, cô ta làm được như vậy đã là rất khó rồi.
“Chị ra ngoài đi dạo, cô muốn đi cùng không?” Ở chung ít ngày nhưng Y Bối đã rất quý Giang Ỷ Phi, chủ động lên tiếng mời.
Tuy rằng đối với người khác chuyện này chẳng có gì khó khăn, nhưng riêngvới Vương Y Bối thì lại không thể dễ dàng. Cô rất ít khi mời người kháclàm gì cùng mình, dù từ sau khi đi làm, tác phong làm việc ấy đã ítnhiều thay đổi. Nếu không cần thiết, cô vẫn luôn thích một mình hơn,ngoại trừ bạn thân.
Giang Ỷ Phi hơi ngạc nhiên: “Vâng, em cũng muốn đi dạo một lát”.
Hai người cùng nhau ra ngoài, đến một khu trung tâm thương mại và mấy nơicó cảnh đẹp. Vương Y Bối phát hiện ra mình và Giang Ỷ Phi có khá nhiềuđiểm chung. Cô luôn cho rằng, du lịch thật sự không phải là đến nhữngthành phố xa xôi, những địa danh nổi tiếng, mà đơn thuần là giữ cho tâmtư yên tĩnh, cho dù chỉ đi tới một ngọn núi vô danh nào đó cũng đã là du lịch rồi. Cô và Uông Thiển Ngữ từng đi tới một vùng nông thôn xa xôicủa Yên Xuyên, nơi mà đường đi cũng không nhìn thấy rõ vì bị cỏ dại chelấp, nơi đó có những con suối nước nóng trong thấy đáy, nói có những dãy núi nối liền nhau không biết đâu là tận cùng… Hai người đứng trên đỉnhnúi không người, giữa rừng cây cối rậm rạp mà hét to, đi đào những củkhoai lang dại để ăn. Còn nhớ lúc đăng ảnh chụp lên mạng weibo, có người vào hỏi cô đi tu à, khiến Vương Y Bối cười nghiêng ngả.
Giang ỶPhi cũng có khả năng đi giày cao gót được rất lâu, hai người thoả thíchđi thật xa. Trước đây mỗi lần đi mua sắm với Uông Thiển Ngữ, vào tớitrung tâm thương mại, y như rằng việc đầu tiên cô ấy làm là tìm một băng ghế dài ngồi nghỉ, khuyến khích Vương Y Bối đi mua giày, như thế cô ấysẽ có thể ngồi lâu một chút.
Giang Ỷ Phi xách giỏ đi mua rấtnhiều đồ, sau khi thu hoạch được kha khá rồi, tâm tình cũng hào hứng hẳn lên: “Chị có muốn vào trong trường đại học này chơi chút không?”.
Vương Y Bối chợt thay đổi sắc mặt, cô bước đi rất nhanh, đang định cứ thếlướt qua cổng sau ngôi trường này, giả vờ như không trông thấy, thếnhưng lại bị Giang Ỷ Phi gọi lại. Thứ mà trong lòng cô cố ý lảng tránh,cô không hề muốn nó lại bị vạch trần ra.
Y Bối nhìn Giang Ỷ Phi, thấy vẻ mặt cô ấy tràn ngập chờ mong.
“Ngày trước em từng muốn thi vào trường đại học này.” Giang Ỷ Phi hồi tưởng,vẻ mặt tràn đầy sự ấm áp: “Nhưng mà về sau lại không có cơ hội”. Điểmthi đại học của Giang Ỷ Phi cao hơn hẳn điểm tuyển sinh của trường này,nhưng vì học phí, tiền xe cộ và các loại chi phí khác ở đây quá cao nêncô đành phải lựa chọn một ngôi trường hạng hai khác. Ngôi trường này sẵn sàng miễn học phí cho cô cả bốn năm đại học, hơn nữa còn có trợ cấpsinh hoạt phí.
Vương Y Bối vốn không muốn đi, nhưng thấy ánh mắtchờ mong của Giang Ỷ Phi lại bất giác lùi bước lại: “Được, chị cũng muốn đi xem xem rốt cuộc thì trường đại học nổi danh toàn quốc này có điểmgì đặc biệt”.
Giang Ỷ Phi mừng rỡ gật đầu. Thấy cô ấy vui vẻ nhưvậy, Vương Y Bối cũng tự nhiên nhớ lại quá khứ của mình. Ngày ấy cô khao khát thi đỗ vào Đại học Yên Xuyên, nhưng rồi chính Đại học Yên Xuyênlại trở thành vết thương không thể xoá mờ trong lòng cô, mỗi khi cóngười nhắc tới nó, cô đều vô thức bực bội. Về sau thi lại đại học, côlại không muốn thi vào đó nữa, cô lựa chọn một ngôi trường khác khôngđến nỗi tệ. Đối với những thứ mà bản thân không đạt được, Vương Y Bốikhông cố sức giành lấy bằng được, mà cô áp dụng biện pháp lảng tránh,chỉ cần không ai nhắc tới nữa là dần dần cô cũng có thể quên.
Giảng Ỷ Phi nhìn về phía ngôi trường kia đầy say mê, ánh mắt tràn ngập vẻngưỡng mộ dành cho những nhóm sinh viên đang ôm sách vở đi lại bên trong sân trường. Vương Y Bối lặng yên dẫn đường, đưa Giang Ỷ Phi tới một vài chỗ nổi bật của ngôi trường này. Biểu hiện của Giang Ỷ Phi thật sựchẳng khác nào một sinh viên năm nhất, nhìn thấy cái gì cũng tò mò,Vương Y Bối chỉ biết lắc đầu bất lực, bản thân cô cũng không đến nỗi háo hức như thế.
Ngày ấy, tất cả những sự quan tâm của cô đều dànhcho người con trai kia, ngay cả việc cô tìm hiểu về ngôi trường này cũng là vì anh học ở đây. Nhiều năm trôi qua, dường như nơi này không có gìthay đổi.
Cô nhớ lại năm đó vào sinh nhật anh, hai người đều muốn tạo bất ngờ cho nhau, để rồi cuối cùng lại thành sai lệch. Cô nhớ lạinăm lớp mười hai thi phân lớp, cô vì muốn được học cùng anh mà nỗ lựcđạt được kết quả vượt xa tưởng tượng, còn anh lại sơ xuất để bị xếp vàolớp 12/2. Cô nhớ lại lúc mình chủ động tới gặp giáo viên xin chuyển sang 12/2 thì Trần Tử Hàn lại cũng vì một nguyên nhân khác mà được vào 12/1. Cô cứ nghĩ rằng đó chỉ là những sai sót ngẫu nhiên, thậm chí còn chorằng ông trời đang tạo cơ hội cho hộ rèn luyện, trải nghiệm, nhưng bâygiờ thì cô đã hiểu, đó là dấu hiện trời xanh muốn nói rằng họ có duyênmà không có phận.
Bước chân của cô chậm dần, nỗi ưu tư chợtthoáng hiện lên mặt. Giang Ỷ Phi quan sát Vương Y Bối rất lâu, rốt cuộclắc lắc tay cô: “Chị đang nghĩ gì thế?”.
Vương Y Bối cười: “Không có gì”.
Năm đó cô tới đây gặp anh, vì không muốn xa anh ngay nên cô đã tìm cớ ởlại. Cô nói với anh, muốn đi thăm hết ngôi trường này, bằng không lúc về bạn bè hỏi lại không biết trả lời thế nào, không thể chứng minh được là mình đã tới thăm trường đại học nổi tiếng nhất này. Trần Tử Hàn bất đắc dĩ chiều ý cô, hôm nay đưa cô đi thăm chỗ này, ngày mai lại đưa cô đixem chỗ kia, chẳng khác nào hướng dẫn viên du lịch của cô. Cuối cùng,Trần Tử Hàn cũng phải chịu thua cô, nhìn cô đầy sủng nịnh: “Nếu chân anh bị tàn phế vì đi cùng em thế này, em có bỏ anh không đấy?”.
Em có bỏ anh không đấy?
Hai chúng ta, cuối cùng là ai bỏ ai?
Vương Y Bối lắc đầu cười. Quãng thời gian ấy, cô khăng khăng đi phía sau anh, một mực tin tưởng rằng người đàn ông ngay trước mắt sẽ là người ở bênmình cả đời, tin tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ cảm thấy chán anh.
Giang Ỷ Phi không hề vạch trần tâm trạng đang che giấu của Vương Y Bối mà làm bộ vô tình hỏi: “Chị hình như rất quen thuộc nơi này?”.
Bị người khác phát giác, Vương Y Bối cũng không hề ảo não, trái lại rất nhiệttình trả lời: “Ừ, trước đây đã tới một lần, để chị làm hướng dẫn viêncho cô nhé”.
Giang Ỷ Phi gật đầu.
Vương Y Bối gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, nghiêm túc giới thiệu với Giang Ỷ Phi cảnh vật nơi này.
Hai người tới hành lang triển lãm, mặt trên trưng bày tác phẩm của nhữngsinh viên xuất sắc, nhằm khích lệ các thế hệ sinh viên đi sau.
Ánh mắt Vương Y Bối dừng lại rất lâu trước một tác phẩm. Góc dưới bên phải có dòng chữ viết theo lối chữ thảo: Trần Tử Hàn.
Cô đưa tay lên chạm vào cái tên đó, nhưng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo củathủy tinh. Cô quên không để ý, tất cả các tác phẩm trưng bày ở đây đềuđược bảo vệ bởi một lớp kính trên bề mặt.
Giây phút này, dườngnhư cô đang được quay trở về năm xưa, thời điểm anh liên tục vẽ nhữnghình thù cô không bao giờ hiểu, cô chỉ biết đứng một bên cười anh cóniềm đam mê thật kỳ lạ…
Giang Ỷ Phi có lẽ hiểu được tâm trạng hiện tại của cô, kiếm cớ đi ra chỗ khác xem, để cô đứng một mình tại đó.
Vương Y Bối thu cánh tay lại, lặng nhìn cái tên ấy.
“Bạn cũng học chuyên ngành XX à?” Có người đi qua thấy cô nhìn vào tác phẩm kia, tưởng cô học về nó nên tiến tới hỏi.
“Không phải, xem bừa thôi.”
Đối phương tỏ ra thất vọng, nhưng một lúc sau lại hào hứng trở lại: “Thế có phải bạn cũng thấy bản vẽ này rất được không?”.
Vẻ mặt cô gái hiện lên vẻ chờ mong, pha chút hồn nhiên của tuổi trẻ, đôimắt ánh lên một chút ngây ngô, một chút ngượng ngùng. Vương Y Bối khôngnỡ nói những câu khiến cô ấy thất vọng, thầm thở dài trong lòng rồi đáp: “Ừ rất tốt”.
“Mình cũng thấy vậy!” Cô gái hưng phấn hẳn lên: “Mình nói cho bạn biết nhé, anh ấy không chỉ giỏi chuyên môn…”.
Vương Y Bối yên lặng đứng nghe mất vài phút đồng hồ: “Bạn quen anh ấy à?”.
Vẻ mừng rỡ trên gương mặt cô gái chợt biến mất, thay thế bằng một sự hụthẫng, đôi môi cũng mím lại: “Mình dù có muốn cũng không được ý. Anh ấyđã tốt nghiệp lâu rồi”.
Vương Y Bối cười: “Thế sao trước kia không tóm lấy cơ hội?”.
Cô gái bất giác đỏ bừng mặt: “Anh ấy có bạn gái rồi”.
Lòng Vương Y Bối chợt quặn thắt: “Có thể đợi họ chia tay mà”. Nói xong câunày, cô mới nhớ tới một lời thoại kinh điển của một cô bạn nào đó: Tấncông đi! Có bạn gái chứ đâu phải đã kết hôn, dù kết hôn cũng có thể đợingười ta ly hôn mà…
Sắc mặt cô gái lại biến đổi, lời nói cũngcuống quýt cả lên: “Không thể… Mình cũng không có ý đó… Hai người họ rất yêu nhau, anh ấy đối xử với bạn gái tốt lắm”. Cô gái nói tới đây rốtcuộc cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng đầy kiên định: “Họ sẽ ở bên nhaumãi, nhất định sẽ ở bên nhau mãi”.
Vương Y Bối vô thức bật cười, trong lòng thầm nói: Họ chia tay rồi, không còn ở bên nhau nữa rồi.
“Sau bạn biết họ còn yêu nhau? Biết đâu đã chia tay từ lâu rồi ấy chứ.”
Cô gái lắc đầu: “Không đâu, anh ấy tốt với người yêu lắm, chia tay saođược. Anh ấy nhất định không nỡ chia tay đâu, người yêu anh ấy lại càngkhông nỡ”.
Vương Y Bối cười đầy mỉa mai, quả nhiên chúng ta đều thích một cái kết cổ tích, cho dù chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình.
Cô gái nhận thấy vẻ châm chọc trên mặt Vương Y Bối, cho rằng cô đang tỏ ra xem thường. Cô gái cảm thấy là vì Vương Y Bối không biết tình cảm tốtđẹp giữa anh và bạn gái nên mới có thái độ như vậy.
“Anh ấy rấttốt với người yêu, dù có bận đến mấy cũng vẫn dành thời gian gọi điệnnói chuyện với người yêu. Mỗi lần đi ăn, anh ấy đều chọn món rẻ nhất,quần áo cũng rất ít mua, đấy là vì muốn tiết kiệm tiền để tới trường của chị kia và mua quà tặng chị ấy. Anh ấy học rất xuất sắc, có công ty lớn mời anh ấy về làm việc, bao nhiêu người muốn có cơ hội đó mà khôngđược, thế mà anh ấy từ chối, là vì anh ấy muốn về làm việc ở thành phốmà người yêu anh ấy đang sinh sống. Nếu có bạn trai tốt với mình nhưvậy, bạn có bỏ không?”
Cô gái nói liền một hơi, cảm thấy mình quá nhiều lời rồi, tự dưng nói với một người xa lạ nhiều thứ như vậy màchẳng phải là chuyện của mình. Huống hồ, những tin tức này đều là cô tốn rất nhiều công sức mới thu nhập được, vì thế, nói xong cô liền quay đầu đi thẳng.
Vương Y Bối nhìn theo cô sinh viên kia. Những điều đóthật sự đã xảy ra ư? Cô cho rằng bản thân đã ôn tập đi ôn tập lại nhữngchuyện này n lần rồi, nhưng trong bài ôn tập của cô lại hoàn toàn khôngcó những nội dung ấy. Cô tuyệt đối không biết một chút nào về những sựviệc được thốt ra từ miệng người kia. Mọi người đều rõ ràng, nhưng côlại không hề biết.
Lần thứ hai tới khu vực trưng bày tác phẩmnày, Vương Y Bối lại nhìn vào cái tên rồng bay phượng múa kia, rốt cuộckhông còn giữ được bình tĩnh nữa.
Dự án khu nghỉ dưỡng Lam Sơnrốt cuộc cũng bắt đầu khởi công, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong.Hướng Vũ Hằng gọi điện yêu cầu Vương Y Bối quay về, dù sao thì dự án này cô cũng phụ trách từ đầu, bây giờ mà giao cho người khác thì có vẻ nhưkhông tôn trọng cô. Chỉ có điều, Vương Y Bối tỏ ra không mấy hứng thú,cũng nói rõ không ngại người khác tranh công đoạt vị gì cả. Nói chuyệnvới cô xong, Hướng Vũ Hằng chỉ biết lắc đầu cười. Sao anh lại quên đượcchứ, cô không phải là người đặt công việc lên trên hết. Tính cách của cô có rất nhiều chỗ tuỳ hứng, cho dù cô có cố gắng che giấu đi thỉnhthoảng vẫn cứ bị rò rỉ ra ngoài.
Hướng Vũ Hằng buông di độngxuống, day day trán, có lẽ bản thân anh đã để tuột mất điều gì đó. Thựcra từ trong ánh mắt của một người, anh có thể nhìn thấy sự xuất hiệnthấp thoáng của cô, nhưng anh không còn là chàng thanh niên sẵn sàngtheo đuổi tình yêu nữa. Hoá ra, con người ta một khi đã qua độ tuổi ấy,rất nhiều thứ chỉ có thể để trôi đi, không còn sức lực và lòng nhiệttình để mà đuổi theo nữa.
“Tổng giám đốc! Phó giám đốc Trần của Hoàn Quang muốn gặp anh.” Thư ký nói qua điện thoại nội bộ.
Hướng Vũ Hằng sửng sốt mất vài giây, sau đó mới bảo thư ký để Trần Tử Hàn vào phòng làm việc của mình. Anh không hiểu Trần Tử Hàn đột ngột tới đâylàm gì, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Trần Tử Hàn ở Hoàn Quangđược hai, ba năm đã leo lên tới vị trí ngày hôm nay, lúc ấy, rất nhiềungười tò mò về thân phận anh ta, cho rằng chắc chắn có ô dù. Đến lúc cóđược đáp án, ai nấy cũng đều thất vọng, bời vì Trần Tử Hàn hoàn toàn dựa vào thực lực của mình, anh ta là người có thiên phú, so với phần lớnmọi người lại càng dễ dàng đạt được thành công hơn.
Trần Tử Hàn cũng rất thản nhiên, vẻ mặt không thể hiện bất cứ cảm xúc nào. Anh chỉ nêu ra một vài ý kiến về dự án Lam Sơn.
Nếu Trần Tử Hàn đã nói như vậy, Hướng Vũ Hằng cũng đành phải xốc lại tinhthần thôi. Nghe giọng điệu của Trần Tử Hàn, anh cũng phải cảm thấy khâmphục. Chỉ nói đơn giản có mấy câu mà đã thể hiện rõ Trần Tử Hàn đanggiành lợi ích về cho Hoàn Quang, nếu như Hướng Vũ Hằng không chú ý, nhất định sẽ bị Trần Tử Hàn dắt mũi.
Cách đây khá lâu, Hướng Vũ Hằngtừng nghe nói, khi Trần Tử Hàn còn ở Quảng Vũ, có một lần tới Hoàn Quang để thương lượng ký kết hợp đồng với Lộ Ôn Diên khi ấy đã lừng lẫy bốnphương. Trần Tử Hàn đã khiến cho Lộ Ôn Diên phải thoả hiệp, cũng vì thếmà về sau Lộ Ôn Diên rất xem trọng Trần Tử Hàn, không màng tới việc sẽđắc tội với Quảng Vũ để săn đón bằng được Trần Tử Hàn về bên mình.
Trần Tử Hàn tới nhanh, đi cũng nhanh, từ đầu tới cuối không hề khiến HướngVũ Hằng có bất cứ nghi ngờ gì. Mãi cho tới một ngày, thư ký đột nhiênhỏi anh một câu: “Sao anh Trần kia lại tới Hoa Thịnh chúng ta nhỉ?”.
Hướng Vũ Hằng đang định trả lời là về dự án Lam Sơn thì chợt dừng lại suynghĩ. Cứ coi như là về dự án Lam Sơn đi, cũng đâu cần phải đích thân anh ta tới? Huống hồ, đây cũng chỉ là một việc nhỏ nhặt, hoàn toàn khôngcần tới phó giám đốc như anh ta nhọc công.
“Hay là… anh ta thấy công ty chúng ta đãi ngộ nhân viên tốt?” Hướng Vũ Hằng lảm nhảm hồ đồ.
Sau đấy, anh bắt đầu chú ý hơn tới Trần Tử Hàn. Lần tiếp theo lại là TrầnTử Hàn tới. Đợi anh ta ra về, Hướng Vũ Hằng mới đi ra bàn thư ký hỏi:“Vừa nãy anh ta nói gì với cô?”.
“Anh ta hỏi trợ lý Vương phụ trách dự án Lam Sơn có đang ở công ty không, anh ta có việc cần bàn bạc với chị ấy.”
Trong đầu Hướng Vũ Hằng chợt nổi lên vẻ mặt của Vương Y Bối trong lần haingười ra bờ sông hóng gió. Lúc ấy, trong đôi mắt cô tràn ngập tâm tìnhphức tạp. Giờ khắc này, anh đã hiểu ra lý do.
Lần thứ ba Trần TửHàn tới, Hướng Vũ Hằng làm như vô tình nói ra miệng rằng, trợ lý Vươngphụ trách dự án sắp từ Tây Lý trở về, anh có vấn đề nào không hiểu cóthể đợi cô ấy về nói chuyện.
Và sau hôm ấy, Trần Tử Hàn không xuất hiện ở Hoa Thịnh nữa.
Vương Y Bối và Giang Ỷ Phi ở Tây Lý chơi vui đến quên cả trời đất, còn rủnhau đi nhảy bungee[2] , mãi tới khi phải rời khỏi đây quay về công tymà vẫn còn luyến tiếc. Hai người trêu chọc lẫn nhay, chẳng ai thấy nhớnhà cả, đúng là “mất gốc”! Thế nhưng, dù có “mất gốc” đi chăng nữa thìcác cô vẫn phải ngoan ngoãn mua vé máy bay trở lại Yên Xuyên.
[2] Thắt dây an toàn và nhảy từ trên cao xuống.
Vừa xuống khỏi máy bay, Vương Y Bối lập tức cảm nhận được nhiệt độ YênXuyên còn thấp hơn cả ở Tây Lý rất nhiều. Có lẽ, mùa đông cũng sắp tớirồi!
Mùa thu của Yên Xuyên, đôi khi có thể bị xao nhãng bỏ quên.Mới hôm qua còn mặt trời chói rọi trên đỉnh đầu, hôm sau nhiệt độ lậptức đã tụt hơn mười độ mà chào đón mùa đông, ngay cả một bước chuyểnngoặt dần dần cũng không có.
Trước đây, Vương Y Bối luôn cảm thấy thời tiết Yên Xuyên thật là kỳ quái đến chết! Nhưng lúc này cô lại cảmthấy biến đổi nhanh như vậy giống một đôi tình nhân dứt khoát, không dây dưa, một ngày trước còn mặn nồng, nhưng ngày hôm sau đã có thể mỗingười mỗi ngả.
Vương Y Bối nói suy nghĩ này của mình cho Giang ỶPhi nghe. Giang Ỷ Phi không nhịn được cười cô giỏi liên tưởng. Hình như… lời này trước đây cũng từng có người nói. Trần Tử Hàn cũng đã hình dung về cô như vậy lúc cô nhàn rỗi đi nghiên cứu thời tiết trong những đợtthi đại học…
Chia tay với Giang Ỷ Phi, Vương Y Bối liền đi thẳngtới nhà Uông Thiển Ngữ, mang quà đến tặng cô ấy. Uông Thiển Ngữ ngónghiêng nhìn qua, làm ra vẻ miễn cưỡng có lòng tốt mời Vương Y Bối ở lại nhà chơi một đêm, miễn phí tiền cơm.
Ngày hôm sau, Vương Y Bốiđến công ty điểm danh. Cô cũng không ngờ, mình vừa mới quay lại đây đãnhận được thiệp hồng. Vương Y Bối kinh ngạc nhìn Hướng Vũ Hằng, thấyhàng lông mày anh nhíu lại: “Em không cho rằng anh kết hôn đấy chứ?”.
Vương Y Bối đáp lại bằng vẻ mặt “lại còn không ư?”.
Mở thiệp cưới ra, thấy tên cô dâu chú rể, Vương Y Bối vẫn còn chưa hết băn khoăn. Cô làm sao có thể ngờ được chứ? Hướng Thần và Thân Thiệu An kếthôn, họ còn lại mời cô tới dự.
Hướng Vũ Hằng đưa cho cô một số điện thoại, nói là của Hướng Thần để lại, nhắn cô liên lạc lại với cô ta.
Vương Y Bối vừa mới liên lạc thì lập tức dính vào một mối phiền phức: HướngThần mời cô làm phù dâu! Cô khăng khăng từ chối, nhưng Hướng Thần khôngngừng khích cô, buộc cô phải đồng ý.
“Tôi không hiểu, vì sao cậucứ phải muốn tôi làm phù dâu bằng được?” Vương Y Bối nghĩ mà thấy buồncười, quan hệ giữa cô và Hướng Thần chẳng tốt tẹo nào, không, phải là cự kỳ tệ mới đúng.
“Cậu cứ tới đi, nhất định sẽ không hối hận đâu.”
Vương Y Bối nhìn điện thoại vừa ngắt, hình như đối phương đang dùng chiêuđánh vào lòng hiếu kỳ của cô bằng một bí mật nào đó mà cô không biết.
Buổi tối, Vương Y Bối gọi điện thoại về nhà cho mẹ, kể về chuyện đi tới TâyLý của mình, khi nào có dịp nhất định sẽ đưa bố mẹ đi tới đó chơi.Chuyện đi chuyện lại, cuối cùng nhắc tới việc Lương Nguyệt kết hôn, bâygiờ lại thêm một người bạn cũ hồi cấp ba cũng sắp kết hôn, còn mời côlàm phù dâu.
Phương Di Vi lại bắt đầu khuyên cô nên tìm một người mà ổn định cuộc sống, cũng không còn trẻ nữa, đến lúc phải lo nghĩ tớichuyện chung thân đại sự rồi. Trước đây mỗi khi nghe mẹ nói cô đều thoái thác, nhưng lần này cô lại buông xuôi, còn nhờ bố mẹ để ý xung quanhgiúp mình kẻo lỡ mất người đàn ông tốt.
Cúp máy, Vương Y Bối ngãnhào lên giường. Cô đưa tay lên đặt ở ngực. Đột nhiên, cô cảm thấy, nơiấy không còn đau nữa, chỉ còn lại một chút, một chút xót xa mà thôi.
Vương Y Bối suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định tới dự hôn lễ của HướngThần. Cô không quá hứng thú với cái bí mật kia của Hướng Thần, một bímật nằm trong tay người mà cô từng rất ghét chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới cô cả. Huống hồ, bản thân cô hiểu rõ, hiện tại đã chẳng còn bất cứ điều gì ảnh hưởng tới cô quá nhiều nữa rồi.
Lúc nhỏ, cô luôn cho rằng đen trắng phân minh, đúng sai rõ ràng, về sau, có người nói với cô,trên thế gian này không có đúng sai thật sự. Đến khi trưởng thành rồi,cô cuối cùng cũng hiểu rõ, cái gọi là đúng sai, phải trái phụ thuộc vàovị trú lựa chọn. Thế nhưng bây giờ, cô lại ngưỡng mộ cái rạch ròi nămxưa của mình.
Đến giờ phút này, cô thật sự đã hiểu, bản thânkhông có cách nào thay đổi thế giới này cả, chỉ có thể cố gắng tránh đểcho thế giới tác động vào mình khiến mình thay đổi mà thôi, phải kiênđịnh với suy nghĩ của mình, không được để người khác làm ảnh hưởng.
Vương Y Bối đã trang điểm, thay quần áo xong xuôi. Cô quyết định tới dự lễcười của Hướng Thần vì dẫu sao cũng là bạn học cũ, cô không nhận lời làm phù dâu, đơn giản chỉ là vì không muốn, chứ chẳng có nguyên nhân nàokhác. Cô kiên quyết từ chối, Hướng Thần cũng không miễn cưỡng nữa.
Tới nơi, còn chưa vào bên trong khách sạn, Vương Y Bối đã có thể ngửi thấyhương hoa hồng thơm nồng, trên mặt đất trải đầy cánh hoa, những quả bóng bay màu hồng bay phất phới thu hút ánh mắt của rất nhiều người quađường. Bầu không khí hạnh phúc có lẽ thật sự cần được khuếch tán rộngthêm.
Giẫm lên con đường trải cánh hoa hồng, Vương Y Bối theoHướng Thần đi vào. Bên trong khách sạn trang hoàng theo phong cách mộngảo, toàn bộ đại sảnh giống như được bao bọc bởi một lớp ngọc lưu ly, ánh đèn khúc xạ ra thứ ánh sáng lung linh đủ màu sắc tựa cầu vồng. Đứngtrong này khiến người ta có cảm giác như đứng trong một toà thành cổtích.
“Ông xã của cậu nhất định rất yêu cậu.” Vương Y Bối chânthành nói. Một lễ cưới xa hoa có lẽ chỉ là vì thể diện, nhưng một lễcười lãng mạn như mơ thế này chắc chắn là một món quà quý giá mà ngườiđàn ông muốn dành tặng cho người phụ nữ của mình.
Hướng Thần một tay nâng váy cưới, vừa đi vừa quay đầu lại cười với Vương Y Bối: “Tôi đâu thể khiến cậu ganh tỵ được chứ”.
Vương Y Bối mím môi không đáp. Hiện tại ai có thể khiến cô ước ao đố kỵ cũnglà một loại bản lĩnh rồi. Người khác có được hạnh phúc, cô sẽ chúc phúchọ, nhưng sẽ không ước ao, không đố kỵ. Cô tin tưởng, mọi người rồi sẽđều tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình, miễn là chúng ta đủ hài lòng vớicuộc sống.
Hướng Thần đưa Vương Y Bối vào đại sảnh rồi mới đitiếp đón các vị khách khác. Vương Y Bối ngồi một chỗ, lặng im quan sátxung quanh. Từ nhỏ cô đã thích những thứ đồ tránh trí sáng và trongsuốt, cô cảm thấy nó giống như tình yêu thuần khiết và mỹ lệ.
Phù dâu của Hướng Thần có tới mấy người, Vương Y Bối đảo mắt qua một lượt,chợt dừng lại khi thấy một người. Trùng hợp, đối phương cũng nhìn thấycô.
Vương Y Bối vẫn thản nhiên ngồi nhìn Lục Dĩnh. Gặp Lục Dĩnh ở đây cũng không có gì ngạc nhiên, cô ta là em họ của Thân Thiệu An thìđương nhiên không thể vắng mặt. Hiện tại, Vương Y Bối đã chẳng còn bậntâm tới những người từng xuất hiện trong quá khứ nữa rồi. Có thể đốidiện với quá khứ mới là thách thức chân thực nhất dành cho bản thân.
Vương Y Bối tươi cười nhìn bộ váy phù dâu trên người Lục Dĩnh: “Rất đẹp!”.
Vải tơ tằm xếp lớp màu trắng, có cảm giác như vô tận không có điểm dừng.Lục Dĩnh không mấy vui vẻ với lời khen của cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt nửa cười nửa không: “Nhất định cô không biết được tôi cămghét cô đến mức nào!”.
Vương Y Bối vẫn duy trì điệu bộ ban đầu.Ghét thì ghét, ai có thể khiến người khác mãi yêu thích được đây? Hơnnữa, bị người khác ghét cũng chẳng thiệt gì, đâu cần phải bận tâm.
Hàng lông mày cau có của Lục Dĩnh chậm rãi dãn ra, cô ta ngồi xuống bên cạnh Vương Y Bối, nụ cười ẩn hiện nỗi chua chát, rồi lại thấp thoáng sự nhẹnhõm: “Tôi đã từng muốn có một hôn lễ, cho dù là không to, không đẹp,không tinh tế, nhưng mà có thể nắm ta người mà tôi yêu đã rất hạnh phúcrồi. Tôi cứ tưởng giấc mộng ấy của mình sắp thành hiện thực, không ngờlại bị một cú điện thoại của cô cắt dứt!”.
Vương Y Bối tròn mắt nhìn Lục Dĩnh.
Lục Dĩnh nhìn thẳng cô: “Tôi đã khóc xin anh ấy đừng đi, khóc lóc giữ anhấy lại, nhưng anh ấy cũng không thèm quay đầu nhìn tôi lấy một cái. Tôivì anh ấy mà nhận hết mọi đau khổ, cuối cùng cũng không so bì được vớimột cuộc điện thoại mà anh ấy biết rõ là một trò lừa đảo”.
Thua, thua một cách triệt để.
Vương Y Bối không biết nên nói gì, nếu là hiện tại, cô nhất định sẽ không làm cái trò ngu ngốc ấy. Thế nhưng không ai biết rằng, ngày hôm ấy cô ngồitrong phòng tắm, thật sự có ý định cắt đứt mạch máu trên cổ tây, thật sự muốn người đàn ông kia phải hối hận cả đời, khiến ngày hạnh phúc củaanh biến thành ngày giỗ của cô.
Bao nhiên không can tâm, baonhiêu tâm tình chôn giấu dưới đáy lòng, tất cả đều đã bị thời gian tànnhẫn ăn mòn, cuối cùng tan thành mây khói mà bay đi.
“Đã là quákhứ rồi.” Nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt Vương Y Bối, mọi thứđã trở thành quá khứ, dù bây giờ có không cam lòng, có khó chịu thì cũng sẽ trôi qua, lẽ dĩ nhiên giống như ngày mai nhất định rồi sẽ tới.
Lục Dĩnh bật cười: “Đúng, đã là quá khứ”. Cô đứng dậy, chần chừ mấy giâycuối cùng cũng không nói cho Vương Y Bối biết một chuyện. Điều khiến côthật sự nghĩ thông suốt chính là sự việc xảy ra trong khách sạn năm đó.Cô cố tình đưa Trần Tử Hàn tới khách sạn thuê phòng, nhưng anh khẳngđịnh chắc nịch rằng anh hoàn toàn không chạm vào người cô. Lúc ấy cô đãbị ánh mắt kiên nghị của anh làm cho say mê. Đến khi hồi tưởng lại, cômới hiểu được, một người đàn ông phải yêu bạn gái của mình nhiều đến cỡnào mới có thể khẳng định rằng bản thân sẽ không bao giờ chạm vào ngườiphụ nữ khác?
Đôi khi, thua chỉ đơn giản là thua, dẫu không can tâm cũng đành phải chịu.
Mọi người đến hôn lễ mỗi lúc một đông. Vương Y Bối nhìn theo Hướng Thần vàThân Thiệu An đang bắt chuyện với khách khứa, những người xa lạ kiakhiến cô đột nhiên nghĩ, mình cũng nên tìm một người thuộc về sinh mệnhcủa mình thôi. Mùa đông sắp tới rồi, mùa đông Yên Xuyên lạnh lẽo lắm! Cô cần một cái ôm ấm áp…
Hôn lễ kéo dài tới tận khuya, Vương Y Bốichẳng mấy khi ở lại một lễ cười từ đầu tới cuối như vậy. Hướng Thần điđến bên cạnh cười một cách gian trá: “Tôi đã tự dặn mình ngay từ đầu,nếu cậu mà ra về sớm thì sẽ không nói gì cho cậu hết!”.
Vương Y Bối thản nhiên cười: “Tôi chỉ cảm thấy làm việc gì cũng nên đến nơi đến chốn thôi!”.
Hướng Thần kéo Vương Y Bối lên ban công tầng ba, vừa mở cửa ra, gió lạnh lậptức ùa vào ôm lấy toàn thân cô. Gió Yên Xuyên, lúc nào cũng mang theohơi ẩm ướt và lạnh lẽo, vừa mới chạm tới đã thấy tê buốt.
“Thựcra cũng chẳng có gì cần nói với cậu cả. Tôi chỉ muốn tâm sự với cậu mộtchút thôi.” Hướng Thần lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo, côquay sang quan sát sắc mặt Vương Y Bối. Giờ phút này, cô không thừa nhận cũng không được, cô gái mà quá khứ cô cho rằng là một người ngu ngốc,ấu trí, đã thật sự thay đổi rồi.
Vương Y Bối chống hai tay lênlan can, hơi lạnh lan toả khắp bàn tay, nhưng cô lại chẳng có bất cứ cảm giác gì. Cô không sợ lạnh, cô chỉ sợ nóng. Nhưng nếu có lạnh cô cũngmong đừng lạnh quá, yêu cầu ấy thật sự là vô lý đến kỳ quái.
“Tâm sự chuyện gì?” Cô cất tiếng.
“Ngày ấy, cũng ở một ban công như thế này…” Hướng Thần tựa người vào lan can, ngước mắt lên nhìn bầu trời xám trắng, giống như có ai đó dùng sơn màytro quét lên từng lớp, từng lớp, che phủ đi những đám mây trắng xoá vànền trời xanh lam. “Tôi và Trần Tử Hàn cũng đứng ở đó như thế này.”
Hàng mi của Vương Y Bối khẽ chớp động, cô cúi đầu, đường nhìn rơi xuống conđường tấp nập bên dưới, xe cộ qua lại không ngớt, dường như mãi mãichẳng dừng lại.
Hướng Thần hít sâu, không bận tâm tới sự trầm mặc của cô: “Tôi hỏi cậu ấy, tôi có cơ hội hay không, cậu ấy có thể cho tôi một cơ hội được không. Đó là lần duy nhất tôi có dũng khí làm như vậy,bởi vì tôi cần có một đáp án chính xác, có thế tôi mói có thể tiếp tụcđi lên phía trước mà không lưỡng lự, không tiếc nuối, có thể dứt khoátmà từ bỏ mọi hy vọng. Tôi cần cậu ấy cho tôi câu trả lời, kể cả đó là sự cự tuyệt”. Hướng Thần quay sang nhìn Vương Y Bối: “Cậu biết cậu ấy đãnói gì với tôi không?”.
“Nói gì?”
Sự phối hợp lấy lệ củaVương Y Bối khiến Hướng Thần không nhịn được mà bật cười: “Cậu ấy nói,cậu ấy chưa từng nghĩ tới việc sẽ ở bên tôi”.
Ánh mắt của HướngThần quá sáng, Vương Y Bối dù có muốn giả vờ như không thấy cũng khôngđược, đành phải nhìn lại cô ấy: “Ừm, vì thế nên cậu từ bỏ?”. Câu chuyệnrồi vẫn sẽ cần một cái kết hoàn chỉnh.
Hướng Thần lắc đầu: “Tôihỏi cậu ấy lý do. Trần Tử Hàn nói: Từ trước tới giờ tớ không hề có bấtcứ ý nghĩ nào về việc sẽ đi quá giới hạn tình bạn với cậu, bởi vì cậucũng biết đấy, Tiểu Bối không thích cậu! Cho dù có một ngày tớ và TiểuBối chia tay, trở thành những người xa lạ, tớ cũng không chọn người màcô ấy ghét làm người yêu. Vì tớ không muốn khiến cô ấy sau khi chia tayvẫn còn điều khó chịu canh cánh trong lòng…”.
Toàn thân Vương Y Bối đột ngột cứng ngắc. Cô không ngờ anh lại lo lắng cho cô nhiều như thế, hoàn toàn không ngờ.
“Cuối cùng, tôi buông tay. Tình yêu say đắm mà tôi dành cho cậu ấy chẳng khác nào một câu chuyện cười đặc sắc nhất thế gian này. Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã thua triệt để.”
Những điều Hướng Thần nói vẫn còn lởn vởn trong đầu Vương Y Bối, khiến cho mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô độtnhiên dậy sóng. Cô vốn tưởng mình sẽ không còn bị bất cứ điều gì tácđộng nữa nhưng lúc này lại bị chấn động kịch liệt như xưa.
Vương Y Bối trở lại công ty tiếp tục làm việc bình thường, nhìn qua chẳng cóđiểm gì bất thường. Cô vẫn theo Hướng Vũ Hằng đi dự tiệc, họp hành, cùng nhau tán gẫu, đùa giỡn. Hướng Vũ Hằng nói cô thay đổi, nhưng thay đổicái gì thì anh không thể nói ra được. Chỉ có mình Vương Y Bối biết, tâmtrạng của cô đã thay đổi, cô không còn cảm thấy không cam lòng, cũngkhông còn khó chịu nữa.
Hơn hai tháng sau, Hoàn Quang và HoaThịnh cùng tổ chức tiệc rượu mừng công, cũng coi như đấy là phúc lợicuối năm dành cho nhân viện đã vất vả làm việc vì dự án hợp tác lần này. Bữa tiệc sẽ tổ chức thêm nhiều trò chơi, phần thưởng đều do công ty chi trả, mọi người ai ấy đều hào hứng.
Trai tài gái sắc trở thànhtrung tâm của bữa tiệc. Vương Y Bối đi theo Hướng Vũ Hằng, nhưng lúc anh tiếp chuyện với lãnh đạo cao cấp của Hoàn Quang thì cô tránh quá mộtbên, trộm lười nhác một lần. Bây giờ cô càng ngày càng thích yên tĩnhmột mình, không phải cô tự coi mình là Thượng Đế có thể nhìn rõ lòngngười, chỉ là có thể thấy rõ nhiều mặt của mọi người hơn mà thôi. Cô cầm ly rượu trong tay, ánh mắt từ từ di chuyển. Bên kia, tổng giám đốc LộÔn Diên đang kéo tay Giang Ỷ Phi đi về một chỗ. Vương Y Bối nở nụ cườinhẹ, mỗi người đều có một cách sống riêng, chỉ cần mình thích là được.
Cô tiếp tục di chuyển đường nhìn đi chỗ khác, nhưng lần này đã gặp phảiánh mắt của một người khác. Cô nheo mắt. Từ sau khi đi Lam Sơn về, côchưa từng gặp lại Trần Tử Hàn, nghe nói anh giải quyết xong dự án khinghỉ dưỡng Lam Sơn thì lại được Lộ Ôn Diên cử ra nước ngoài công tác.
Cô lặng im dõi theo bước chân anh mỗi lúc một gần mình. Anh mặc bộ compleđúng kiểu, đôi giày bóng loáng dường như có thể phản chiếu lại bóngngười, mái tóc của anh cũng được cắt sửa cẩn thận. Ý nghĩa đầu tiên hiện lên trong đầu cô lúc này là, rốt cuộc thì tóc của anh có thể đâm thủngbóng bay được hay không?
Khi anh tới bên cạnh, cô mới phát hiện ra mình đang cười với anh.
Trần Tử Hàn rất hiếm khi thấy cô bình thản như vậy: “Rốt cuộc cũng đành quay về rồi đấy à?”. Anh nghe nói cô ở Tây Lý chơi vui đến quên cả trời đất, ngay cả Hướng Vũ Hằng cũng bất lực không làm cách nào kéo cô về được.
Vương Y Bối nâng chiếc ly trong tay lên, chạm vào ly của anh: “Câu này phải để em nói chứ nhỉ?”.
Trần Tử Hàn cười: “Anh đi công tác đấy chứ”. Câu này là đang trá hình nói cô đi Tây Lý chỉ vì sở thích cá nhân.
Vương Y Bối chẳng hiểu sao lại rất vui vẻ: “Hôm Hướng Thần kết hôn hình nhưanh không tới, em còn tưởng anh nhất định sẽ tham gia cơ”.
TrầnTử Hàn khẽ chau mày, vì chuyện giữa anh và Lục Dĩnh, anh tới dự đám cười của Hướng Thần và Thân Thiệu An có vẻ không hay cho lắm. Anh cởi cúc áo cổ ra, có lẽ trong này nhiệt độ hơi cao: “Vì sao anh nhất định phảitới?”. Anh nheo mắt nhìn cô, ánh mắt giống như có thể xuyên thấu nội tâm của cô.
Vương Y Bối không nhìn thẳng vào mặt anh, mà nhìn xuốnglớp áo sơ mi bên trong của anh. Cô thích anh mặc đồ trắng để thoả mãnnội tâm thiếu nữ, trong lòng, cô luôn coi anh là một chàng thanh niênanh tuấn, nhanh nhẹn bước ra từ truyện tranh: “Dù sao cũng là bạn họccũ”.
Cô nhấp chút rượu, trong lòng cảm thấy bình yên lạ. Chẳngbao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày có thể cùng anh nói chuyện vô tư nhưvậy, những chuyện xảy ra trong quá khứ đã không còn là cái cớ để cô nétránh anh nữa.
Trần Tử Hàn chăm chú quan sát cô, vừa mới mở miệng định nói thì Lộ Ôn Diên đi tới vỗ vai anh: “Tôi còn tưởng anh không về kịp”.
Đàn ông nói chuyện với nhau đương nhiên chỉ có chuyện công việc, ngườingoài tự khắc sẽ ngồi một bên lắng nghe. Vương Y Bối lặng yên nghe haingười họ nói chuyện, cũng không phải chuyện gì cơ mật, mà dường như chỉlà đang tìm chủ đề để tiếp tục tán gẫu. Lúc trước, Lộ Ôn Diên là ngườibị vây quanh nhiều nhất, hiện tại, tâm điểm chú ý đều đã dời lên ngườiTrần Tử Hàn.
Tiết mục trò chơi bắt đầu, mọi người đều cố gắngchuốc rượu người khác bằng mọi cách, nhất định không say không về. Vương Y Bối chẳng mấy khi nổi hứng tham gia chơi với mọi người như hôm nay,gặp đồng nghiệp cũng đứng lại tán gẫu mấy câu, biết được nhiều bí mậtthú vị, đồng thời cũng bị chuốc kha khá rượu.
Trần Tử Hàn chẳngthể chạy đi đâu được mà phải đi cùng Lộ Ôn Diên. Lộ Ôn Diên bóng giórằng anh ta muốn có con rồi, Trần Tử Hàn lập tức hiểu ra anh ta muốn anh uống thay. Thế nên không những phải uống phần của mình mà Trần Tử Hàncòn phải chống đỡ cả phần của Lộ Ôn Diên.
Cả bữa tiệc rượu, ainấy cũng uống đến say mềm chỉ tiếc một nỗi không thể đi chuốc say đượctất cả những người mình quen biết, đi làm quanh năm suốt tháng mới cóđược một cơ hội hiếm hoi này, coi như được trút hết nỗi lòng bực tức với công việc ra ngoài.
©STE.NT
Vương Y Bối uống cũng nhiều,đầu óc bắt đầu váng vất nhưng cô vẫn còn khác hơn nhiều người, biết tựmình phải về nhà. Vừa ra khỏi đại sảnh, không khí lạnh lẽo bên ngoài ùavào khiến cô khẽ rùng mình, cũng tỉnh táo hơn một chút. Hướng Vũ Hằng,đuổi theo ngay phía sau cô, kéo tay cô lại: “Để anh đưa em về!”.
Y Bối còn chưa kịp trả lời thì một chiếc xe khác đã dừng ngay trước mặthọ, cửa kính từ từ hạ xuống để lộ ra khuôn mặt Trần Tử Hàn.
Hướng Vũ Hằng rất nhanh hiểu ra mọi chuyện, buông tay Vương Y Bối, còn cười đầy mờ ám với Trần Tử Hàn.
“Anh đưa em về.” Trần Tử Hàn lạnh lùng lên tiếng, giọng nói kiên định khiến người ta không thể thờ ơ.
Vương Y Bối uống rất nhiều nhưng lại cảm thấy đầu óc mình đột nhiên tỉnh táo. Lúc này cô dường như quay trở lại quá khứ, không hề có một chút nănglực kháng cự nào đối với lời nói của anh, bất cứ điều gì anh nói cô đềuhoàn toàn nghe theo. Cô ngoan ngoãn bước lên xe anh.
Ngồi vàotrong xe rồi cô vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, cô không biết anh đi lấy xelại đây từ khi nào, không biết quan hệ hiện tại giữa họ là gì, buồn cười nhất chính là cô lại không muốn biết rõ ràng những điều đó.
“Đưa em về nhà?”
Vương Y Bối giơ một ngón tay lên lắc lắc trước mặt anh, bộ dạng cô giốngngười say thật sự: “Không!”, cô bật cười: “Đến chỗ anh đi, em muốn xemxem nơi ở của phó giám đốc Hoàn Quang trông như thế nào?”.
Trần Tử Hàn lắc đầu, còn thế nào được chứ, vẫn là một căn hộ đi thuê thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.
Mặt cô ứng hồng, ánh mắt mơ màng. Rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu rượu?Trước đây rõ ràng mỗi lần đi hợp hành hay dự tiệc cô ấy đều tận lựctránh bị chuốc rượu, hôm nay vì sao ai mời cũng không từ chối?
Dừng xe, Trần Tử Hàn đỡ cô xuống. Y Bối tựa vào người anh, đôi mắt tràn đầynghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh, nụ cười chợt hiện lên trên mặt cô:“Anh thật sự đưa em tới đây…”.
“Không phải thì sao?”
Côkhông nói tiếp, cứ thế tủm tỉm cười, cười đến nỗi… nước mắt trào ra.Trần Tử Hàn không biết hiện giờ tâm trạng cô ra sao, chỉ đơn thuần nghĩrằng cô say rượu. Anh nhớ lại quá khứ, chưa bao giờ anh trông thấy côtrong bộ dạng này, có lẽ là do cô đã uống quá nhiều, không biết có cầnra ngoài mua thuốc giải rượu cho cô không.
Vương Y Bối không hềmượn rượu làm càn, chỉ yên lặng dựa vào người anh, khiến anh cảm nhậnđược trước ngực mình có thứ gì đó mềm mại. Anh lấy chìa khoá ra mở cửavào trong nhà, một tay ôm cô, một tay bật đèn. Ánh đèn vừa sáng lên,Vương Y Bối lập tức ngẩng đầu nhìn anh. Trần Tử Hàn cũng nhìn thẳng vàomắt cô, đôi mắt cô còn lấp lánh hơn cả ánh đèn. Khuôn mặt cô càng lúccàng gần lại, khiến anh có cảm giác như trước mặt mình là một đoá hoakiều diễm đang từ từ nở rộ.
Cô cười, giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên chạm vào mặt anh: “Anh không thấy đưa một cô gái say rượu về nhà rất nguy hiểm à?”.
Ánh mắt cô ấy sáng quá! Rốt cuộc cô ấy có say thật hay không? Trần Tử Hànđành nửa đùa nửa thật đáp: “Anh tưởng người bị nguy hiểm phải là emchứ”.
Cô bật cười thành tiếng rồi đột ngột ôm lấy anh, cô nhónchân lên, ghé sát môi mình vào bên tai anh, thì thầm: “Có thể thử mộtlần”. Trần Tử Hàn cảm thấy như có một con sâu lông lá xù xì bò vào trong tai, nhưng kỳ lạ chính là anh không hề muốn lôi nó ra. Cảnh tượng trước mắt phát triển vượt quá dự liệu của anh, anh không thể phán đoán đượcmình sẽ có phản ứng thế nào.
“Sao! Không dám?” Cô thổi nhẹ vào mặt anh.
Mùi rượu vang thơm nồng tản ra luẩn quẩn trước chóp mũi khiến Trần Tử Hàn chợt thấy mình cũng đang say.
Cho dù người đàn ông có giỏi kiềm chế bản thân thế nào đi nữa, khi đối mặtvới sự khiêu khích của đối phương cũng không thể trấn tĩnh được.
Trần Tử Hàn nuốt khan: “Thế nào mới được coi là “dám”?”.
Anh thật khó mà tin được đó là giọng nói của mình. Âm u mà dịu dàng, thậm chí còn là sự trầm thấp của giọng mũi.
Y Bối choàng tay qua cổ anh. Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, hình như có thứ gì đó đang không ngừng dẫn dắt…
Không rõ là ai chủ động, đôi môi hai người chạm vào nhau, triền miên thậtlâu, càng lúc càng mãnh liệt. Trần Tử Hàn ôm đi cô thẳng vào phòng ngủ,không khí đột ngột tăng cao, dường như thân thể cũng không chịu nổinhiệt độ này.
Vừa ngã xuống giường, họ xé rách quần áo trên người đối phương. Khi da thịt anh dán lên người cô, cô đột nhiên đưa tay lênngăn khuôn mặt anh đang định cuối xuống hôn mình. Cô cười: “Từng làmchưa?”, nửa vế sau cô không nói ra miệng là: Từng làm chưa? Với ngườikhác?
Trần Tử Hàn như bị kích thích, động tác của anh đột nhiêntrở lên mãnh liệt, nụ hôn cuồng dã như cắn môi cô. Hơi thở của anh mỗilúc một nặng nề.
Cô cười khẽ, để mặc anh rong ruổi trên người mình.
Giữa những tiếng thở dốc không ngừng, chợt vang lên một câu trả lời hỗn loạn: “Chưa từng! Trước giờ chưa từng có người khác”.
Cô ôm anh chặt hơn, dùng toàn bộ sức lực của mình mà ôm lấy anh. Khoé mắt lặng lẽ rơi một giọt nước mắt…
Cô không chấp nhận người khác, là bởi vì cô muốn đợi anh lập gia đình rồimới đi tìm hạnh phúc. Đáy lòng cô cất giữ một nỗi sợ hãi, sợ nếu như vội vã tiếp nhận một người đàn ông khác, nhỡ đâu anh trở về thì cô phải làm sao?
Cô không biết rằng, trong khi cô ôm ý nghĩ ấy, anh cũng lại lo lắng như vậy. Anh thật sự sợ mình đi nhầm một bước rồi không thểquay về chỗ cũ, sợ hai người không thể tìm lại nhau giữa biển người xalạ, sợ anh và cô không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa…
Ngày hômsau Trần Tử Hàn tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Anh không hề say, anh biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Theo bản năng, anh quơ tay lần mò sangbên cạnh. Trống trơn! Anh hoảng hốt ngồi dậy, không thể tin nổi vào mắtmình. Trong phòng chỉ còn lại mình anh, dường như tất cả những chuyệnxảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân. Trên đầu giường, bộ quần áođêm qua anh cởi ra đã được gấp gọn gàng.
Anh nhíu mày nhìn bộquần áo, trong lòng càng lúc càng lo sợ. Ngay cả quần áo cũng không kịpmặc, anh lao xuống giường. Phòng khách, ban công, phòng tắm tất cả đềukhông có bóng dáng cô. Anh day trán, không khí phảng phất mùi hương xalạ khiến anh thật sự hoài nghi, tất cả đều là những thứ anh đã từng phán đoán.
Anh thật sự muốn tìm ra một manh mối chân thực, anh đi đilại lại trong phòng, cuối cùng bất lực ngồi xuống giường. Đột nhiên nghĩ ra điều gì, anh nhìn chằm chằm xuống giường. Ga trải giường đã bị thaybằng một tấm khác. Anh nắm chặt một góc. Sự phát hiện này khiến anh hoàn toàn bị kích động.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Trần Tử Hàn lái xetới Hoa Thịnh. Từ Hướng Vũ Hằng, anh mới biết cô đã gửi đơn thôi việccách đây mấy ngày, mọi thủ tục đã làm xong xuôi, hiện giờ cô không cònlà nhân viên của Hoa Thịnh nữa.
Chuyện nam nữ, nhiều khi lại xảyra hiện tượng trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Lúc người đàn ông cho rằng tất cả mới chỉ là bắt đầu thì người phụ nữ lại nghĩ đã đến lúc kếtthúc.
Sau khi ăn cơm cùng với một đối tượng xem mắt, Vương Y Bốivà anh ta để lại cách thức liên lạc cho nhau. Người đàn ông này đã đượcbà Phương tuyển chọn kỹ lưỡng từ rất nhiều đối tượng, gặp mặt rồi Vương Y Bối cũng nhận thấy anh ta rất khá. Anh ta có bằng cấp, có công việc ổnđịnh, ăn nói biết chừng mực. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì haingười có thể tiến thêm một bước. Người đàn ông này là người mà cô thấyhài lòng nhất trong số những người cô đã xem mắt gần đây.
Từ sau khi đi Tây Lý về, cô đã chuẩn bị xin thôi việc.
Đúng vậy, đêm hôm đó cô không hề say, cô nhớ rõ từng chi tiết. Thậm chí, cô còn cô tình tìm cơ hội thúc đẩy sự việc đó xảy ra.
Năm đó sau khi kết thúc kỳ thi đại học, cô và Trần Tử Hàn tới quán net xemSắc giới. Lúc ấy cô đã nghĩ, cô nhất định sẽ không hành động như nữchính, sẽ không bao giờ tuỳ tiện trao lần đầu tiên của mình cho mộtngười đàn ông bất kỳ. Cô muốn dành toàn bộ cho người mà mình yêu.
Nghĩ tới quá khứ, gương mặt cô lại thấp thoáng nụ cười, cánh tay cầm túi xách vung vẩy đáng yêu, bước chân thoăn thoắt.
Bây giờ cô rất hài lòng, bộ phân từng bị khuyết trong trái tim đã được lấpđầy rồi. Bao nhiêu năm qua cô cứ canh cánh trong lòng một điều, giữa côvà anh, cô mới là người yêu anh nhiều hơn. Vì thế cô mới luôn không cantâm, không cam tâm vì mình cứ nhớ về anh, cứ yêu anh, không cam tâm nhìn thấy anh sống hạnh phúc sau khi rời bỏ mình, không cam tâm để anh hoàntoàn quên mất cô.
Nhưng những điều bản thân học được cho tới bâygiờ đã giúp cô lật đổ hoàn toàn những suy nghĩ trong quá khứ. Hoá ratrong khi cô toàn tâm toàn ý yêu anh, anh cũng toàn tâm toàn ý yêu cô.Chỉ vì cô luôn coi tình cảm của mình là chủ đạo, không ngừng quan trọnghoá cảm xúc của bản thân, để rồi bị chính tình cảm của mình che mắt, đến nỗi không nhìn thấy một sự thật hiển nhiên: Anh yêu cô, toàn tâm toàný.
Cô thậm chí còn cảm thấy hành động của mình thật ấu trĩ. Cômang tất cả những chuyện anh đã làm ra để ôn lại, nhằm chứng minh bảnthân coi trọng đoạn tình cảm giữa mình và anh biết bao nhiêu. Nhưng anhlại không bao giờ kể với cô những việc anh đã làm vì cô, anh sẽ khôngnhắc tới chuyện mình đã tiết kiệm từng khoản chi tiêu để đủ tiền đi tàutới gặp cô, anh sẽ không nhắc tới chuyện vì một câu “không muốn rời xaYên Xuyên” của cô, anh đã từ bỏ công việc tốt ở công ty mà anh ngưỡngmộ.
Nghĩ tới những điều đó, cô cảm thấy như vậy đã đủ rồi. Côkhông ngừng ấm ức chỉ vì nghĩ rằng tình yêu của họ không cân xứng, không công bằng. Hiện tại, đã rất công bằng!
Cán cân tình cảm cuối cùng cũng về vị trí thăng bằng, từ nay về sau có thể hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của nhau.
Ngày hôm nay, rốt cuộc cô đã có thể từ bỏ anh, thậm chí một câu chia taycũng không cần nói, tự ý rời xa. Bởi vì hai người đều bình đẳng, nếu anh rời khỏi cô mà có thể sống hạnh phúc, thì vì sao cô không thể chứ? Côđã không còn là con bé ngốc nghếch muốn tìm đến cái chết vì mất đi TrầnTử Hàn nữa rồi. Cô hiện giờ là một người phụ nữ độc lập, bất kể mất điai, cô đều có thể kiên định sống tiếp, dù có bao nhiêu tiếc nuối, baonhiêu đau khổ cũng vẫn sống mạnh mẽ.
Vương Y Bối hít thở khôngkhí tràn ngập mùi cây cỏ, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trên đườngvề nhà, cô nghĩ xem lát nữa sẽ bảo mẹ làm món gì, đồ ăn mẹ làm vừa ngonlại vừa hợp khẩu vị của cô. Cô đã có kế hoạch rồi, thời gian tới sẽ ởnhà với bố mẹ, từ sau khi bắt đầu đi làm, cô không có nhiều thời giandành cho họ. Đợi qua Tết, cô mới đi tìm việc khác.
Chân cô giẫmtrên đường đá phát ra những tiếng động giòn tan rất vui tai. Càng về tới gần nhà, bước chân cô càng nhanh, thậm chí muốn chạy về như ngày conbé, nhưng cúi xuống nhìn đôi giày cao gót, cô liền từ bỏ ý định đó, sợmẹ nhìn thấy lại bảo con gái mà không biết giữ hình tượng. Trước đã bịmột lần rồi, lúc ấy mẹ còn cốc đầu cô nữa. Cô đưa tay lên xoa vào chỗtrán từng bị cốc, khoé miệng bất giác nở nụ cười.
Đi qua một conphố nhỏ nữa là tới nhà, Y Bối thoăn thoắt bước chân, vừa mới rẽ vào khúc ngoặt, nụ cười trên mặt lập tức bị quét sạch.
Gặp được anh ở đây là điều mà cô không nghĩ tới.
Cô không căng thẳng đến nỗi tim đập loạn nhịp, không mất kiềm chế đến nỗihơi thở trở nên gấp gáp. Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi cảm thấymình bất thường.
Cô chậm rãi lê từng bước về phía anh, đằng nào thì đây cũng là lối đi duy nhất dẫn về nhà cô.
Khuôn mặt anh không chút biểu cảm, lặng yên nhìn cô đi về phía mình. Anhchẳng còn hơi sức đâu mà nói cho cô biết anh đã tới Hoa Thịnh bao nhiêulần mới xác định được thật sự cô đã bỏ việc, đã đi tìm gặp Uông ThiểnNgữ bao nhiêu lần mới thật sự tin cô không ở nhà cô ấy, đã tới nhà cũcủa mới biết gia đình cô chuyển đi nơi khác.
Anh đã đi qua baocon đường, hỏi thăm bao nhiêu người, vội vã bao nhiêu, rốt cuộc cũng tìm thấy cô. Nhưng anh không muốn nói ra, nỗ lực nhiều như vậy chẳng qua là vì cảm thấy đáng giá để mình đánh đổi, chứ không phải đế chứng minhrằng mình đã cố gắng thế nào.
Vương Y Bối đã tới rất gần anh,nhưng vẫn không chịu dừng chân lại. Giọng nói đầy kiên định của Trần TửHàn vang lên: “Vương Y Bối, anh cho em thời gian suy nghĩ bằng một trămbước, nếu em thật sự muốn đi, anh sẽ vĩnh viễn không đuổi theo!”.
Bước chân của cô vẫn chưa dừng lại.
Anh quay đầu lại nhìn theo cô, bóng dáng cô mỗi lúc một xa dần…
Y Bối bắt đầu đếm nhầm trong đầu: Một bước, hai bước, ba bước…
Bước đầu tiên, lần đầu cô gặp anh là lúc anh đang đứng vừa ăn thịt nướng vừa nhìn đám thanh niên đánh nhau…
©STE.NT: http://luv-ebook.com/forums/index.php
Bước thứ hai, anh đứng trên bục giảng đọc tên từng bạn một vào chỗ ngồi, cô nghĩ, anh đúng là một người nghiêm túc…
Bước thứ ba, cô trốn buổi tự học, anh đi tìm cô, và từ đó cô nhận ra anh đặc biệt hơn những người con trai khác…
Bước thứ tư, giáo viên yêu cầu anh kèm cô học Vật lý, cô lén lút quan sátkhuôn mặt anh, lần đầu tiên cảm thấy: Anh thật rất đẹp trai…

Từng bước, từng bước giống như cuộc sống này mãi mãi không bao giờ ngừng.
Đến bước thứ chính mươi chín, cô đột ngột dừng lại, xoay người về phía sau, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nụ cười lấp lánh trên gương mặt cô. Cô đưahai bàn tay lên kề bên miệng làm thành hình cái loa và bắt đầu hét lớn:“Em chỉ đi chín mươi chín bước!”.
Cô chỉ đi chín mươi chín bước,nên anh cũng phải đuổi theo cô chín mươi chín bước. Cô có thể chấp nhậnmình mất nhiều thời gian hơn anh để đi đoạn đường này, nhưng không thểchấp nhận độ dài đoạn đường mình đi dài hơn của anh.
Cuộc sống có lẽ cũng là một trăm bước chân, cô dùng chín mươi chín bước để chứngminh tình yêu của mình với anh, còn một bước cuối cùng, cô muốn thấytình yêu của anh dành cho mình.
Thứ cô muốn chỉ đơn giản như vậy, chỉ vẻn vẹn là: Cô yêu anh, anh cũng yêu cô.
Trần Tử Hàn chạy tới phía cô, ôm cô vào lòng, cảm nhận được đôi tay cô đang ôm lấy anh.
Giữa cơn gió lạnh buốt của mùa đông, chỉ một vòng tay ấm áp cũng dễ dàng xua tan đi cái giá rét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.