Khiến em khó chịu nhất không phải là sự ấm áp của anh dần dần biến mấtkhi chúng ta còn trẻ, mà là lời hứa chúng ta trao cho nhau, nhiều năm về sau lại chẳng ai thực hiện được. “Bên nhau trọn đời”, nói thì ngọtngào, để rồi cúi cùng chỉ còn lại thương đau. Chính những lời hứa hẹnkhông thành ấy mới thật sự là liều thuốc độc trong tình yêu.
Vương Y Bối đứng lặng ở bên xe buýt rất lâu. Khi cơn gió đêm ùa tới, cô mới cảm nhận được sự chân thực và nỗi buồn còn sót lại.
Cô và Trần Tử Hàn thật sự đã gặp lại nhau, đã lại ở bên nhau. Có lẽ, ôngtrời đã nghe thấy được quyết định cô đưa ra trong lúc tâm trạng ảm đạmnhất, nên đã an bài cho cô và anh được gặp lại nhau. Cô hiểu rõ bản thân mình, nếu một ngày chứng kiến anh ở bên người khác, cô sẽ từ bỏ hyvọng, dù tình yêu nặng như núi cũng không kháng cự nổi sự mất mát vôhạn, sự thay đổi của lòng kiên trì sâu trong tâm can.
Vương Y Bối quay đầu, đi về phía trường học. Cổng trường không biết từ bao giờ đãbị đổi từ bên phải sang bên trái, để khích lệ sinh viên đi bộ, họ đã tusửa cây cầu vượt, dù sao thì cũng coi như có tác dụng, mọi người đi từtrên cầu xuống vẫn có thể vô tư nói chuyện.
Vương Y Bối thở dài, cũng chẳng biết mình than thở gì, cô đi qua cổng trường, dừng lại trước bồn hoa.
Tôn Ngạn Bân đang đứng trước mặt cô. Không biết anh ta đã đứng ở đây được bao lâu, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-voi-anh-ay-toi-van-con-yeu/98430/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.