Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau
Nếu như có một ngày, cái tên mà bạn chôn giấu kĩ dưới đáy lòng cứ bị bạn bè nhắc tới liên hồi, khiến nó lại một lần nữa xông vào cuộc sống củabạn, bạn sẽ hy vọng chủ nhân cái tên ấy sống hạnh phúc hay sẽ cầu monganh ấy bất hạnh? Nếu là tôi, tôi rất muốn anh không vui vẻ bằng mình.Anh rời khỏi tôi sẽ bất hạnh, còn tôi rời khỏi anh sẽ hạnh phúc, cho dùđiều đó chẳng qua chỉ là để tự lừa mình dối người. Vương Y Bốithật sự không ngờ khi vừa từ Mạc Xuyên trở về quê nhà Yên Xuyên lại được nghênh đón bởi câu cửa miệng “không hợp thời tiết” của bác sĩ. Cô nhớrõ mùa hè Yên Xuyên không quá khô nóng như vậy, nhưng khi cô vừa xuốngmáy bay, bủa vây lấy cô không chỉ có mùi vị cố hương quen thuộc mà còncó cả khí trời hanh khô khó chịu. Cô cứ ngỡ thời tiết nơi đây cũng nhưMạc Xuyên, vẫn luôn ôn hòa, mát mẻ giống như vòng tay người yêu, khôngquá nóng, không quá lạnh. Nhưng thực ra là cô đã quên mất rồi, quên mấtYên Xuyên của mùa hạ rất khô và rất nóng. Yên Xuyên xa lạ này khiến côđứng lặng ở sân bay thật lâu. Thế là cô đã trở về, về với thành phố thân thuộc mà xa lạ. Kéo va li hành lý, Vương Y Bối một mình đi tìm nơi ở công ty đã sắp xếp.Khoảnh khắc ngồi vào taxi, cô chợt cảm thấy, hóa ra mình đã thay đổi, đã dám sống một mình ở một thành phố xa lạ, không còn lo sợ bản thân không thể ứng phó hay không thể sống tốt nữa, mà đã có thể mỉm cười vui vẻtiếp nhận tất cả mọi thứ. Cô tìm rất lâu mới gặp được người phụtrách tiếp đón. Ban đầu cô vốn định đi tàu hỏa, nhưng sau đó lại đổithành máy bay, xuống máy bay rồi cô mới thông báo cho đối phương, mãitới chiều cô mới sắp xếp xong hành lý, tranh thủ nằm nghỉ một lát. Tỉnh dậy đã là chiều tối. Cảm thấy quá nóng, Vương Y Bối liền mở điều hòa.Thế nhưng ngay sau đó cô lại được một cơn đau bụng dữ dội tới thăm hỏi,cô vội vàng đi tới phòng y tế. Truyền xong một chai nước biển, Y Bốimang theo một gương mặt tái nhợt, mệt mỏi lết về căn hộ. Nghỉngơi một lúc, cô gọi điện cho mẹ, không nói mình bị ốm mà chỉ đơn giảnbáo với mẹ chuyện cô đã về Yên Xuyên. Ở đầu dây bên kia, mẹ không cònlảm nhảm than phiền như trước đây nữa, chỉ thấp giọng nói với vẻ lolắng. Biết cô trở lại Yên Xuyên, mẹ rất vui, liên tục nói “rất tốt, rấttốt…”. Đặt di động sang một bên, Vương Y Bối nằm vật ra giường, trùm chăn kín mít. Thật không ngờ có ngày cô lại trở về đây… Trở về với thành phố đã ôm ấpnhững năm tháng thanh xuân tràn ngập nụ cười và nước mắt của cô, thànhphố đã ghi lại bao nhiêu kỉ niệm in sâu trong tâm trí cô, vĩnh viễnkhông phai mờ. Lần này, Vương Y Bối ngủ rất ngon, chẳng thèm quan tâm tới thời gian, cô chỉ cần ngủ thoải mái một giấc. Nhưng đến nửa đêm, đột nhiên di động đổ chuông. Số điện thoại hiện tại của cô vẫn là số dùng khi ở Mạc Xuyên, vừa mới vềđây nên cô còn chưa kịp đổi. Cô vốn đã có ý định tới Yên Xuyên sẽ lậptức thay số, bằng không mỗi lần nhận điện sẽ chịu phí cao ngất trời. Vương Y Bối mò mẫm lấy điện thoại ra từ dưới gối, không buồn nghĩ tới vấn đềphí cuộc gọi, lập tức ấn nút nghe, ngay cả người gọi là ai cô cũng không kịp nhìn. “Khuya như vậy còn chưa ngủ à?” Giọng nói quen thuộcvang lên. Vương Y Bối vẫn còn chìm trong mơ màng, day day trán mới tỉnhtáo được một chút. Bên kia, đối phương lại tiếp tục nói: “Này, hai hôm trước họp lớp sao cậu không đi?” Bấy giờ Vương Y Bối mới xác định được người đang nói là cô bạn thân nhấthồi cấp ba, Lương Nguyệt. Cô chống tay ngồi dậy, rồi bật đèn ngủ đầugiường: “Họp lớp?”. Cái giọng ù ù cạc cạc của Vương Y Bối cũngkhiến đối Lương Nguyệt phải ngơ ngác: “Cậu không nhận được à? Tớ gửi tin nhắn vào QQ của cậu rồi mà? Cậu không đi, tớ còn tưởng cậu…”. Nói đếnđây, Lương Nguyệt đột nhiên im bặt. Vương Y Bối cũng không muốnhỏi tiếp Lương Nguyệt định nói đến việc gì, và có liên quan đến ai. Cólẽ chính bản thân cô cũng hiểu rõ, chỉ là không muốn phải nghe từ miệngngười khác nói ra mà thôi. “QQ hả? Tớ bỏ lâu rồi nên không biết.” Vương Y Bối nói đều là sự thật. Cô cuộn tròn trên giường, cảm thấy vôcùng may mắn vì đã không thấy thông báo ấy, nhờ thế mà không cần suynghĩ xem có nên đi hay họp lớp hay không. Trường cấp ba thường xuyênphân lại lớp qua từng năm, thế nên mỗi khi họp lớp không phải chỉ có một lớp riêng lẻ, mà thường mời cả bạn bè của một hai lớp quen biết đến dự. Lương Nguyệt im lặng hồi lâu, thật không ngờ lại thành ra như vậy, Vương YBối mê mệt QQ một thời mà cũng có ngày không chơi QQ, không dùng số QQ. “Vậy à, tớ cứ tưởng… À, Vỏ Sò[1], nếu, tớ nói là nếu…” [1] Chữ Bối trong tên Vương Y Bối có nghĩa là con ốc/con sò. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch). Lâu lắm rồi không có ai gọi biệt danh của mình thân thiết như vậy, Vương YBối không kìm được mà khẽ mỉm cười: “Nói đi, cậu học được kiểu ấp a ấpúng như thế từ khi nào vậy hả?”. “Nếu Trần Tử Hàn có bạn gái, cậu sẽ thế nào?” Vương Y Bối sững người một lúc. Nếu anh có bạn gái thì sao đây? Vấn đề này,cô đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, nếu có một ngày anh cóbạn gái, cô nên làm thế nào? Có nên tiếp tục giữ hình bóng anh tronglòng không? Hay nên gạt anh ra để tiếp tục sống cuộc sống tạm bợ? Vốn dĩ không hề có đáp án! Bất kể anh ra sao cũng không liên quan đến cô nữarồi, bọn họ đã chia tay lâu như vậy, sớm đã không còn dây dưa gì nữa. Cô đã từng trải qua đủ kiểu đủ loại thăm dò của bạn bè, người thân, nhưng kết quả vẫn cứ là người ấy… Cô thầm thở dài trong lòng, trên mặt vẫn cố gắng nở nụ cười. Nhưng đâu có ai ở bên cạnh chứ, cô giả vờ làm gì? “Còn thế nào được nữa, đương nhiên là chúc phúc anh ấy rồi!” Cô nhẹ nhàngnói liền một hơi, giọng điệu bình thản đến mức chính cô cũng tin rằngmình thật sự sẽ không sao, thật sự có thể chúc anh hạnh phúc bên ngườianh yêu. Cô đã từng nửa đêm nằm mơ, mơ thấy anh có bạn gái. Đó là một cô gái xinh đẹp, thùy mị, biết quan tâm chăm sóc anh, gia cảnh côgái ấy cũng rất tốt, ưu tú hơn cô về mọi mặt. Cô thấy hai người họ đidạo trên đường, thấy anh dịu dàng với cô gái ấy như đã từng dịu dàng với cô. Giật mình tỉnh dậy, hóa ra chỉ có mình cô giữa căn phòngtrống trải. Còn có thể thế nào đây? Cô vốn đã chẳng còn là gì với anh ấy nữa rồi, dù anh ấy có kết hôn cũng không tới lượt cô quan tâm. “Lúc ấy tớ cứ tưởng các cậu sẽ… Thôi quên đi, không nói đến chuyện này nữa.Họp lớp cậu bỏ lỡ cũng chẳng sao, nhưng đám cưới của tớ cậu nhất địnhkhông được bỏ lỡ đâu nhé?” “Cậu sắp kết hôn rồi à?” “Ừ, lúc ấy nhất định phải đến tham dự đấy nhé!” Hai người tiếp tục hàn huyên những chuyện vui thời đi học, hỏi thăm tìnhhình công việc hiện tại của một vài bạn học cũ. Vương Y Bối nhiều lầnmuốn hỏi có thật Trần Tử Hàn đã có bạn gái rồi hay không, nhưng mãi vẫnkhông mở miệng được. Cô sợ làm vậy sẽ chứng tỏ mình quá cố chấp, dùtrong lòng cô đã biết, Lương Nguyệt thăm dò cô như thế thì chắc chắn đólà sự thật. Vậy thì cô cũng nên dập tắt hy vọng đi thôi. Cũng phải, cô và anh đã cắt đứt liên lạc bao năm nay, anh có bạn gái cũng là chuyện hết sức bình thường, thậm chí anh kết hôn cũng chẳng có gì lạ. Người sai chính là bản thân cô, cô cứ tha thiết níu kéo đoạn hồi ức ấy, không muốn để nó trôi vào dĩ vãng. Nhưng cô lại không biết rằng, người khóacô trong mớ tình cảm ấy không phải ai khác mà chính là bản thân cô, côkhông chịu đi ra, cứ khiến mình mắc vào tấm lưới tình kia. Vương Y Bối nhận lời tham dự đám cưới của Lương Nguyệt. Các bạn học của cô hơnnửa đều đã kết hôn, sinh con cả rồi, đến tuổi này kết hôn cũng là chuyện bình thường. Lương Nguyệt dặn đi dặn lại cô không được đến muộn. Buôn chuyện với Lương Nguyệt xong cũng đã hơn mười hai giờ, Vương Y Bốikhông còn thấy buồn ngủ nữa. Cô xuống giường, xỏ dép lê, chậm chạp đitới bình đun nước. Cứ nửa đêm đang ngủ mà tỉnh giấc là y như rằng cô sẽbị đau họng. Trước kia còn ở Mạc Xuyên, cô thường chuẩn bị một bình sữaphòng lúc tỉnh giấc thì uống, hôm nay mới về Yên Xuyên, chưa kịp đi siêu thị nên đành phải uống nước nóng. Cô kéo ghế ra ngồi đối diệntrước bình đun nước, bất động nghe tiếng nước reo trong màn đêm yêntĩnh, âm thanh kêu “o, o” như tiếng ngáy của loài động vật nhỏ nào đấtđang ngủ rất say, rất thoải mái. Vương Y Bối chống cằm, ngồi đợi đèn báo chuyển sang chế độ ủ ấm. Cô lấy di động ra, trong máy vẫn còn lưu rất nhiều tiểu thuyết. Đọc truyện là sở thích hồi cấp ba của cô, dù đã đọc hết nhưng nếu thích cô vẫn sẽlưu lại. Mấy năm nay, cô nhiều lần thay điện thoại mới, làm mất khánhiều tiểu thuyết hay. Lục tìm một hồi, cuối cùng cô cũng thấy thư mụclưu trữ, khi ngón tay lướt qua tên truyện Hóa ra anh vẫn ở đây, cô bỗngdừng lại. Còn nhớ ngày ấy khi đọc bộ tiểu thuyết này, cô đã bịcâu chuyện của nữ phụ làm cho cảm động đến mức bật khóc. Lúc đó, hìnhnhư cô và Trần Tử Hàn vừa cãi nhau vì một việc cỏn con nào đó. Ngày nàocô cũng tốn hai tệ để tải một bộ tiểu thuyết, đọc chưa đến hai ngày đãhết. Trần Tử Hàn trách cô lãng phí, tốn tiền đọc mấy cuốn tiểu thuyết vô bổ đầu độc tư tưởng của nữ sinh, còn nói cô cứ như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới học tập. Thế là hai người liền cãi nhau. Khóc nức nở mộthồi, cô chủ động đi tìm Trần Tử Hàn giảng hòa, hứa sẽ hạn chế đọc tiểuthuyết, đồng thời lên lớp sẽ chăm chú nghe giảng. Kí ức, cứ hễ ta nhìn thấy vật gì quen thuộc là lại ào ạt ùa về trong vô thức… Khi còn ở Mạc Xuyên, đồng nghiệp của cô mua một tiểu thuyết mới của Tân DiỔ, tựa là Hóa ra. Cô lật giở vài trang, nhìn thấy những tên nhân vậtquen thuộc thì vô cùng tò mò. Đâu phải là truyện mới chứ? Đồng nghiệpcũng ngạc nhiên, cuối cùng mới biết đây là phiên bản mới của Hóa ra anhvẫn ở đây, nội dung vẫn là câu chuyện cũ. http://luv-ebook.com/forums/index.php Nhưng mà Vương Y Bối biết rõ đã không còn là cùng một chuyện nữa rồi. Dù chotên vẫn vậy, nhưng ám ảnh cô nhất, chỉ có Hóa ra anh vẫn ở đây. Còn hômnay, hóa ra vẫn như xưa, nhưng đã không còn anh vẫn ở đây nữa rồi. Vương Y Bối cất di động đi, đèn báo trên bình đun nước đã chuyển từ xanh sang đỏ. Cô đứng dậy, rót nửa cốc nước sôi, hơi nước màu trắng chậm rãi baylên. Nhìn cốc nước, không hiểu sao lại không thấy muốn uống. Cô biết,hóa ra thực sự không còn là hóa ra nữa. Hôm sau, Vương Y Bối đếncông ty trình diện. Nỗ lực của cô ở Mạc Xuyên đã được ghi nhận, cô đượctổng công ty triệu hồi về Yên Xuyên để giúp đỡ giám đốc mới ở đây. Nghenói Hướng Vũ Hằng là con trai chủ tịch hội đồng quản trị, mới du học trở về nên chưa quen với tình hình công ty, Vương Y Bối được điều động vềđây để giúp anh ra. Thực ra, cô cũng khá do dự khi trở về Yên Xuyên,nhưng rồi cô nghĩ, mình cứ một mực ở thành phố khác như thế, thật giốngnhư đang trốn tránh điều gì đó. Cô không cho phép bản thân mình yếu đuối như thế, nên mới đồng ý tiếp nhận công việc ở Yên Xuyên. Tớicông ty, chào hỏi đồng nghiệp một lượt rồi cô về bàn làm việc của mình.Rời xa nơi này khá lâu, cô phải lập tức bắt tay vào làm quen với côngviệc. Cô mở máy tính xem tư liệu nhân sự của công ty, phòng khi gặp phải những tình huống đặc biệt còn kịp chọn người thích hợp. Ánh mắtVương Y Bối dừng lại trước một hồ sơ, không chỉ vì cô gái tên Giang ỶPhi này có nhan sắc hơn người, mà còn vì cô cảm thấy rất lạ, mặc dù côra vào công ty khá lâu, nhưng vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Mộtnhân viên quèn như thế không đủ để khiến Vương Y Bối phải liếc mắt,nhưng mà suy cho cùng, một cô gái đẹp dù không có tham vọng thăng tiếnthì cũng không khiến người khác phải ngạc nhiên cho lắm. Phụ nữ đẹpthường khiến người ra không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Giang ỶPhi không tăng ca, hết giờ làm lập tức đi về, cũng không tham gia vàobất kỳ dự án dài hạn nào, nhiều năm qua, cô ta an phận làm một nhân viên bình thường như thế. Có điều gần đây đã xuất hiện nhiều thayđổi, từ khi Hướng Vũ Hằng đến, Giang Ỷ Phi liền có được đãi ngộ đặcbiệt. Thật sự muốn người ta không suy nghĩ cũng không được. Vương Y Bối lắc đầu, tiếp tục xem những hồ sơ khác. “Mới đi làm đã chăm chỉ như vậy sao?” Hướng Vũ Hằng chẳng biết từ khi nào đã đứng sau Vương Y Bối. Anh ta vốn là một người theo chủ nghĩa ăn chơi, chẳng qua là bị bố bắt éptới công ty làm việc. Bố anh ra nói, ông chỉ có một mụn con trai, nếuanh ta phụ sự mong đợi thì ông không biết phải ăn nói như thế nào vớiông nội của anh ta dưới suối vàng. Vì thế nên anh ta đành phải thỏahiệp. “Tôi không chăm chỉ thì lấy đâu ra một ngày đủ ba bữa cơm chứ?” Vương Y Bối quay đầu nhìn Hướng Vũ Hằng. Có những người sở hữu vẻ ngoài khiến người khác vừa nhìn đã thấy thiệncảm. Đối với người đàn ông này, Vương Y Bối cũng có cảm giác không tồi,có vẻ làm việc chung được. “Thật không ngờ cô trẻ như vậy.” Hướng Vũ Hằng khoanh tay trước ngực, khẽ lắc đầu: “Bố tôi nói sắp xếp cho tôi một trợ lý đặc biệt, tôi còn tưởng là một ông già cổ hủ cố chấp, suốtngày lải nhải bên tai người khác, thế này không được, thế kia không nên… coi người khác là trẻ con”. “Xem ra anh rất có thành kiến vớichủ tịch và những người già?” Vương Y Bối vừa nói, vừa tiếp tục xem tàiliệu, chỉ ra điểm khó hiểu trong đó, hỏi: “Anh có thể giải thích chỗ này cho tôi được không?” Hướng Vũ Hằng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giải thích cho cô hiểu. Thật không ngờ, cô mới đến mà đã để ý công việc nhưvậy, hơn nữa còn để ý rất tỉ mỉ. Vương Y Bối cố ý đặt hồ sơ củaGiang Ỷ Phi ở cuối, trong lòng vốn không có ý định hỏi riêng, nhưng thấy Hướng Vũ Hằng bày ra vẻ mặt “có việc gì cứ hỏi tôi”, nên cô liền mở ra. Hướng Vũ Hằng mỉm cười, thoải mái nói: “Cô không thấy cô ấy rất xinh sao?Xinh đẹp như thế mà chịu gắn bó với công ty chúng ta, đương nhiên phảiđược hưởng lương cao rồi”. Vương Y Bối hoàn toàn không để lộ cảmxúc gì khi nghe câu trả lời của Hướng Vũ Hằng. Lúc đầu cô cũng cho rằnglý do chính là như vậy, nhưng bây giờ khi nhìn vẻ mặt của anh ta cô lậptức phủ nhận ý nghĩ đó. Anh ta không có vẻ gì là loại người ấy. Nếu đãvậy thì chắc chắn anh ta có lý do riêng, cô không cần thiết phải cố gắng tìm hiểu cho rõ ràng nữa. Thấy Vương Y Bối không hề có thái độkhinh miệt, hay tỏ ra “chẳng trách lại thế”, Hướng Vũ Hằng lại càng cócảm tình tốt với cô. Anh cũng biết chút ít về Vương Y Bối, sau khi tốtnghiệp không lâu, cô tới làm việc ở công ty này, đảm nhận nghiệp vụ vấtvả nhất, cứ thế cho tới hôm nay. Đây là công việc đầu tiên của cô, dùthời gian qua đã từng có công ty đưa ra mức lương cao hơn để mời cô vềlàm, nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối với lý do, gắn bó lâu nên đã cótình cảm. Vẻ ngạo mạn trên gương mặt Hướng Vũ Hằng tiêu tán, anhta lên tiếng: “Mặc dù Giang Ỷ Phi không có thành tích gì nổi trội, nhưng cô ấy là một người khiêm tốn, cẩn thận, làm việc nghiêm túc, rất hợpvới dự án của tôi. Hơn nữa hoàn cảnh cô ấy cũng khá đặc biệt, chuyệnnày, về sau cô sẽ rõ”. Vương Y Bối gật đầu, cô vẫn thắc mắc tạisao Hướng Vũ Hằng lại giao một dự án quan trọng như thế cho một nhânviên bình thường, bây giờ cũng coi như biết được đáp án mà cô muốn biếtrồi. Thấy cô không còn câu hỏi nào nữa, Hướng Vũ Hằng mới quay về văn phòng: “Có chuyện gì không hiểu, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào”. “Được, chỉ cần giám đốc không sợ tôi làm phiền.” Cô đóng tệp tư liệu đang xem lại rồi mở một tệp khác ra. Nhìn bộ dạng nghiêm túc làm việc ấy của Vương Y Bối, Hướng Vũ Hằng khẽ mỉmcười. Lúc thấy cô tới văn phòng mình trình diện, anh vẫn không dám tinvào mắt mình. Ấn tượng mà Vương Y Bối mang lại cho anh thật sự không kém Giang Ỷ Phi là bao. Chỉ khác một điều là trên người cô vẫn còn mangdáng dấp của một nữ sinh, hiếm thấy một người đi làm nhiều năm rồi màvẫn còn giữ được cái khí chất ấy. Vương Y Bối tiếp tục dán mắtvào mấy tư liệu đau đầu kia, chợt nhớ lại những ý nghĩ ngây thơ trướcđây của mình, cảm thấy thật nực cười. Khi ấy, cô thích tựa vào vai TrầnTử Hàn, ngốc nghếch nói với anh: “Trần Tử Hàn, sau này anh nhất địnhphải kiếm thật nhiều tiền nuôi em” Lúc đó, cô không nghĩ rằng, sẽ có một ngày, bờ vai mà cô cho rằng sẽ làm chỗ dựa cả đời cho cô cuối cùng lạirời xa cô mãi mãi. Cô toàn tâm toàn ý trao tương lai của mình vào tay một người đàn ông mà không thèm suy nghĩ xem liệu rồi người ấy cómệt hay không, có chán ghét mình hay không, có hết yêu mình hay không? Khi yêu, người ta luôn nghĩ tình yêu là một thứ vạn năng, có khó khăn gìcũng không sợ, nhưng không ai biết rằng, chỉ một vấp ngã nhỏ trong cuộcsống cũng đủ khiến bản thân mãi không gượng dậy được. Cô ngồi ởbàn làm việc, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạo quá khứ ngu ngốc và nực cười của mình. Nếu mọi chuyện không xảy ra, cô vĩnh viễn không bao giờtin, một Vương Y Bối thành thạo trong công việc hiện giờ hóa ra cũng cónhững lúc ngu ngốc như vậy. Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng hết giờ làm. Vương Y Bối thu dọn lại tài liệu trên bàn, xách túi lên chuẩn bị đi về. Hướng Vũ Hằng vừa ra khỏi văn phòng, thấy cô định về, liền đi tới nói: “Trợ lý Vương, chờ chút!” ©STENT: http://luv-ebook.com/forums/index.php Vương Y Bối đeo túi trên vai, đứng nhìn Hướng Vũ Hằng với ánh mắt khó hiểu. Hướng Vũ Hằng ngại ngùng đi tới trước mặt cô, nói: “Tối nay có một buổi tiệc, cần người đi cùng. Trước đây tôi đều mời cứu viện bên ngoài, hôm nay…thì phiền cô một chút được không? Dù sao giúp công ty tiết kiệm chi tiêu cũng là phận sự của nhân viên”. Vương Y Bối nghe vậy thấy buồncười, nghiêng đầu sang một bên. Cô vốn đã rất đáng yêu, bộ dạng lúc nàylại càng làm nét nữ sinh thêm nổi bật: “Bây giờ hết giờ làm rồi. Như vậy có được xem là tăng ca không?”. Sếp trực tiếp đưa ra yêu cầu, đươngnhiên không thể từ chối, cô không phải là người không biết điều. “Không thành vấn đề.” Hướng Vũ Hằng tươi cười gật đầu. Ấn tượng ban đầu thật kỳ lạ. Có những người, lần đầu tiên bạn nhìn thấy đã có thiện cảm, nhưng lại có những người ngay từ ánh mắt đầu tiên bạn đãkhông thấy thích. Vương Y Bối và Hướng Vũ Hằng đi vào thang máy,xuống tầng dưới của tòa nhà. Hoa Thịnh không phải tòa nhà nổi bật nhất ở Yên Xuyên, nhưng là nơi lý tưởng với cô: Không phải tốt nhất cũng không phải kém nhất, giống như con người cô, không bao giờ trở thành ngườigiỏi nhất, nhưng cũng chưa bao giờ chịu là người kém nhất. Khi còn nhỏcô từng nghe thầy giáo nói, có hai loại người dễ khiến người khác có ấntượng sâu sắc, một loại là người đứng trên đỉnh cao nhất, một loại làngười đứng tận nơi thấp nhất. Cô vĩnh viễn vô duyên với chữ “nhất” kia. Cô đã được định trước là người bình thường rồi, như thế cũng tốt, dù sao cô vẫn rất hài lòng với mình hiện tại. Vương Y Bối đứng trước cửa lớn chờ Hướng Vũ Hằng đi lấy xe. Cô không thể cứdiện bộ đồ công sở này đi dự tiệc được, nên anh ta phải lái xe đưa cô về thay quần áo. Cô nhìn theo bóng lưng Hướng Vũ Hằng, người đàn ông nàyvẻ ngoài bất cần đời, nhưng thực ra lại vô cùng chu đáo. Vương YBối đứng yên nhìn dòng người qua lại, ai ai cũng vội vàng, và cô, cũnglà một người trong số đó. Bình thường thì có gì không tốt chứ? Cho dùtrước đây cô từng hy vọng mình sẽ khác với mọi người, sẽ là một ngườithật đặc biệt, nhưng hiện tại, cô cũng chỉ bình thường như bao người,không có điểm gì khác biệt quá lớn. Ngay gần chỗ cô cũng có một người con gái đang đứng yên lặng. Vương Y Bối nhíu mày, cô đã là người cuối cùng tan tầm, sao Giang Ỷ Phi vẫncòn ở đây? Nhìn dáng vẻ cô ta hình như đang chờ ai đó. Vương Y Bối tựthấy hiện tại mình và cô ta cũng chưa được gọi là quen biết nên khôngđến chào hỏi. Hơn nữa, chờ ai là việc của mỗi người, cô không nên quantâm. Lát sau, có một chiếc xe đỗ trước mặt Giang Ỷ Phi, cô ta mở cửa xe ngồi vào. Vương Y Bối đang định rời mắt thì chiếc xe kia đột nhiên lùi về phía sau, bẻlái sang một bên, để lộ gương mặt người đàn ông bên cạnh. Cô bất giác mở to mắt, vô thức đuổi theo hai bước. Nếu có một ngày, anh xuất hiện trước mặt cô, dù đã trải qua nhiều năm không gặp, liệu cô có thể vừa liếc mắt đã nhận ra anh không? Câu trả lời là, có thể. Thậm chí dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, cô cũng biết đó là anh. Cô chỉ kịp đuổi theo hai bước, rồi ép mình dừng lại. Đuổi theo, rồi sẽ thế nào nữa? Cùng lắm chỉ có thể nói một câu: Đã lâu không gặp. Hơn nữa, Lương Nguyệt đã ám chỉ rất rõ ràng, hiện tại Trần Tử Hàn rất hạnhphúc bên bạn gái, anh ấy đã vượt qua được quãng thời gian không có Vương Y Bối bên cạnh từ lâu rồi. Tốt lắm, nên như vậy. Tốt lắm… Vương Y Bối đứng im, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười. Hướng Vũ Hằng dừng xe trước mặt Vương Y Bối, cô cười với anh ta rồi mở cửa lên. Cảnh tượng ban nãy, cô cố gắng không để tâm, cố gắng coi nó là chuyện bìnhthường, giống như đang tự khuyên nhủ bản thân, nó chẳng đáng để mìnhphải suy nghĩ nhiều, ngay cả khi có liên quan tới người ấy. Vương Y Bối nói địa chỉ cho Hướng Vũ Hằng. Nơi ở của cô cũng không xa công ty lắm nên chẳng mấy chốc xe đã tới dưới cổng chung cư. Vương Y Bối xuốngxe, khó xử nói: “Phiền giám đốc chờ tôi một lát!”. Hướng Vũ Hằng cười đồng ý. Hai người họ mới quen không lâu, cho dù tương lai là đồng nghiệp lâu dàinhưng mà hiện tại, cô cũng sẽ không mời anh ta vào nhà mình. Về phươngdiện này, xưa nay cô vẫn bảo thủ và cố chấp như thế. Đây không phải làvấn đề đúng hay sai, mà chỉ là sở thích của cô. Sợ Hướng Vũ Hằngđợi lâu, Vương Y Bối cố gắng trang điểm nhanh nhất có thể, rồi vội vàngthay quần áo, chọn phụ kiện thích hợp. Cuối cùng, cô đứng trước gương,ngắm đi ngắm lại từ trên xuống dưới ba lần, khẳng định không có gì bấtổn mới yên tâm ra khỏi nhà. Cô tới gần xe, nhìn thấy Hướng Vũ Hằng đang chăm chú chơi một trò chơi đang được ưa chuộng trên di động. Còn nhớ, khi còn học đại học, cô cũng rất thích chơi trò chơi này, đángtiếc điện thoại của cô không tải được về. Hồi đó cô vô tình thấy tròTemple Run trong di động của một người bạn học, chơi thử một lần đãthích, liền tải về di động, mất rất nhiều lưu lượng, nhưng đến lúc tảixong, cài đặt ra lại không chơi được vì phần mền không tương thích vớimáy. Sau này cô đổi điện thoại, cô lại quên mất không tải về nữa. Ngày ấy, cô rất thích trò chơi này, suốt ngày tìm bạn học kia mượn di độngkhiến bạn ấy phát điên đến mức mỗi khi nhìn thấy cô liền hỏi: “Lại muốnchơi game ấy hả?” Ngày ấy, cô còn chưa chia tay Trần Tử Hàn, côlấy điện thoại của anh, giấu giếm bỏ mười tệ mua lưu lượng để tải tròchơi, nhưng chơi xong lại quên không xóa. Mấy tháng sau, Trần Tử Hànphát hiện ra liền mắng cô một trận. Hình như anh chưa bao giờ dùng diđộng để lên mạng, thế giới của anh và thế giới của cô chẳng thể hài hòa… Bao giờ cũng thế, khi đứng dưới góc độ một người ngoài cuộc nhìn lại quákhứ của mình, ngay cả cô cũng phát hiện ra, ồ, hóa ra hai người khônghợp nhau. Vậy thì sao chứ? Cuộc sống luôn từng chút, từngchút dùng sự lơ đễnh để nhắc nhở chúng ta rằng, những thứ bản thân chorằng đã quên thực ra chỉ là vì chúng ta sợ phải nhớ lại mà thôi. Hướng Vũ Hằng cất di động đi: “Nhanh vậy?”. Biểu hiện của anh ta lúc nhìn thấy Vương Y Bối hoàn toàn không có lấy mộtchút ngạc nhiên nào. Anh ta cũng không hề có ý định khen ngợi khuôn mặttrang điểm xinh đẹp của cô, có lẽ đã nhìn quá quen những cô gái haytrang điểm rồi, hoặc là vì gặp nhiều người đẹp quá nên quen mắt. Vương Y Bối ngồi vào trong xe mới đáp: “Vậy chỉ có thể trách những cô gái đicùng anh trước đây không biết chú ý tới tốc độ. Đôi khi, tốc độ và hiệusuất cũng có thể tỷ lệ thuận”. Hướng Vũ Hằng khởi động xe, gật đầu: “Ừ. Sau này sẽ nhắc nhở bọn họ làm tròn bổn phận”. “Không sợ đắc tội với người đẹp sao?” Hướng Vũ Hằng cười: “Chẳng phải người ta vẫn nói, “có mới nới cũ” hay sao?”. Không nghiêm chỉnh chút nào! Nhưng Vương Y Bối nghe cũng không tức giận. Hướng Vũ Hằng bị ép buộc tới dự bữa tiệc này vào giờ chót. Vốn dĩ người thamgia là bố anh ta, nhưng vì ông ấy có việc đột xuất không thể đi được nên mới thông báo cho anh ta đi thay. Khi còn trẻ Hướng Vũ Hằng đương nhiên phớt lờ những yêu cầu như thế này của bố, nhưng bây giờ thì khác, anhta hiểu rõ bố mình dốc sức lực trên thương trường nhiều đến thế nào, cóđược cơ ngơi như ngày hôm nay không phải là chuyện dễ dàng. Hướng Kỳ Lai đã dặn đi dặn lại anh phải tới, đương nhiên anh không thể không nghe. Yến tiệc cũng không có gì đặc biệt cho lắm, nếu có gì gọi là nổi bật thìchính là Lộ Ôn Diên, cậu ba nhà họ Lộ. Ở Yên Xuyên nhà họ Lộ có địa vịkhông dễ gì lay chuyển được. Chàng công tử này tuy tác phong làm việc vô cùng cổ quái nhưng lại như sấm rền gió cuốn. Khi mới bước chân vàothương trường, anh ta thực hiện một loạt cải cách, khiến rất nhiều người trong giới phải kiêng dè, vừa sợ hãi vừa tức giận. Buổi tiệc anh tađứng ra tổ chức, đương nhiên ai cũng phải nể mặt tới dự. Vương YBối đi theo Hướng Vũ Hằng, chợt phát hiện ra người đàn ông này khônggiống những người khác. Mọi người tới đây trong tay đều cầm một ly rượu, hễ gặp người quen là sẽ tới chào hỏi vài câu. Còn Hướng Vũ Hằng lại chỉ đứng một chỗ quan sát, làm như mọi thứ ở đây đều không liên quan tớimình. Anh ta đã không có bất cứ hành động nào, Vương Y Bối đương nhiên cũng sẽ không tự tiện làm gì. Hướng Vũ Hằng uống một ngụm rượu rồi quay sang cười với người nãy giờ vẫn imlặng đi cạnh mình: “Biết rượu này sản xuất năm nào không?” Vương Y Bối rất nể tình nhấp một ngụm, đáp: “Tôi không nghiên cứu về mấy thứ này”. “Vang đỏ ủ mười lăm lăm. Cậu ba nhà họ Lộ này cũng sành sỏi ghê đấy chứ!”Trong giọng nói của Hướng Vũ Hằng không hề có ý khinh thường, nhưng cũng không có sự hâm mộ, đơn giản chỉ là một câu trần thuật bình thường. “Đó là tự do của người ta.” Vương Y Bối khẽ lắc ly rượu trong tay: “Vả lại, cũng cho người khác được hưởng chút lợi ích”. Kẻ có tiền, thích chơi hoang thế nào, đó là quyền tự do của họ, người khác đâu có tư cách gì mà lên tiếng bình phẩm hay khinh bỉ chứ? Chỉ cần tiền đó do họ kiếm ra là được. “Nói vậy cũng đúng!” Hướng VũHằng uống hết ly rượu trong tay rồi đi thẳng về phía tâm điểm của buổitiệc. Anh vốn không thích cách làm việc của người Trung Quốc, cái gìcũng phải dựa vào quan hệ. Anh ngắm chuẩn mục tiêu rồi mới ra tay, nhấtđịnh không qua loa lấy lệ. Vương Y Bối đi theo sau Hướng Vũ Hằng. Khoảng thời gian trước khi cô tới Mạc Xuyên, người đàn ông tên Lộ ÔnDiên này đã là một truyền kỳ của Yên Xuyên. Vài năm không gặp, anh tatung hoành ngang dọc trên thương trường đã lâu, thủ đoạn trước sau nhưmột, tác phong vẫn quyết đoán và sắc bén như xưa. Mục đích tớiđây lần này của Hướng Vũ Hằng chính là mong muốn có được dự án hợp tácvới Lộ Ôn Diên. Lô Ôn Diên không trực tiếp từ chối, tỏ thái độ thăm dò.Hướng Vũ Hằng vô cùng chán ghét thủ đoạn này của anh ta. Lộ ÔnDiên nhìn Hướng Vũ Hằng, trong ánh mắt chứa hàm ý gì đó đặc biệt. HướngVũ Hằng cũng không thấy mình thất bại, anh đã làm hết sức có thể rồi,đồng ý cung cấp thiết bị với chất lượng tốt nhất, nếu như vậy mà vẫnkhông thể đánh động đối phương, anh cũng không cho rằng đó là lỗi củamình. Lô Ôn Diên nhếch miệng cười: “Tôi còn có chút việc ở đằngkia, không tiếp đãi hai vị được, nếu như giám đốc Hướng có gì không hiểu có thể bàn bạc với phó giám đốc của chúng tôi. Thật không phải, xin cáo lui trước”. Lời nói hiền hòa nhưng biểu cảm lại không phù hợp với nội dung câu nói chút nào. Vương Y Bối mới trở lại Yên Xuyên, không nắm rõ những chuyện ở đây. Cô nheomắt: “Anh ta có ý gì thế?”. Trao đổi với phó giám đốc của bên họ ư? Theo cách hiểu của cô thì như vậy nghĩa là vẫn còn cơ hội, dù sao thì anh ta cũng chưa hoàn toàn từ chối. Thế nhưng, Lộ Ôn Diên rõ ràng không giốngkiểu người như thế. Hướng Vũ Hằng quan sát Vương Y Bối một lúc,cũng đoán được suy nghĩ của cô: “Cô cho rằng phó giám đốc của Hoàn Quang dễ đối phó hơn Lộ Ôn Diên sao? Những năm gần đây, Lộ Ôn Diên vô cùngcoi trọng tên phó giám đốc kia, chứng tỏ anh ra rất có năng lực. Lộ ÔnDiên cố ý nói bừa như vậy, giả vờ cho chúng ta cơ hội, nhưng thực chấtlà muốn chặn đường lui của chúng ta”. Hướng Vũ Hằng không khỏilắc đầu, vốn dĩ anh cũng không hy vọng nhiều. Hôm nay người tới đây dựtiệc có tới hơn 60% là có ý định muốn hợp tác cùng công ty Hoàn Quang,nếu dễ dàng như vậy, Lộ Ôn Diên đã không còn là Lộ Ôn Diên nữa rồi. Vương Y Bối khẽ nhấp một chút rượu, thực ra đứng ở góc độ của cô cũng có thểlý giải được điều này. Với địa vị hiện giờ, Hoàn Quang hoàn toàn khôngcần hợp tác với những công ty nhỏ, bọn họ từ lâu đã có định hướng vươnra thị trường quốc tế. Những công ty nhỏ muốn mượn gió của Hoàn Quangtrước đây, nói không chừng sẽ bị ép ra bã. Hiện giờ cạnh tranh vô cùngkhốc liệt, dựa danh công ty lớn để quảng bá cho mình cũng là lựa chọntốt, mặc dù tổn thất tài chính khá nhiều nhưng cần cân nhắc xem mình nên làm thế nào. Thấy Hướng Vũ Hằng có vẻ mệt mỏi, Vương Y Bối cũng không nhắc tới chuyện này nữa. ©STENT : http://luv-ebook.com/forums/index.php Cô tỉ mỉ quan sát khách khứa trong buổi tiệc, phụ nữ trang điểm xinh đẹp,đàn ông mỉm cười nhã nhặn, ôn hòa nhưng đầy giả tạo. Ai cũng đeo mặt nạdối trá, cười nói thì dành cho người khác, chỉ giữ lại cho mình tínhtoán ngờ vực. Ánh mắt của Vương Y Bối chậm rãi lướt qua mọi người, nhưng bất ngờ dừng lại ở một nơi. Hướng Vũ Hằng thấy cô nhìn chằm chằm về phía người đàn ông, anh cười khẽ:“Chính là anh ta, cánh tay đắc lực của Lộ Ôn Diện, đồng thời cũng làngười mà Lộ Ôn Diên tín nhiệm nhất hiện tại, không tiếc gì mà trao choanh ta chức phó giám đốc”. Ánh mắt của Hướng Vũ Hằng hiện lên vẻ tándương. Đối với những người có năng lực, anh luôn khâm phục: “Người nàytôi cũng có biết qua loa. Trước đây anh ta làm việc ở Quảng Vũ, sau đóxảy ra chuyện anh ta liền được Lộ Ôn Diên mời tới Hoàn Quang. Lộ Ôn Diên vô cùng coi trọng anh ta, thậm chí còn bất chấp sự phản đối mọi ngườiđể anh ta tham gia vào rất nhiều dự án nội bộ, tất cả đều gặt hái đượcthành công. Hiện giờ trong giới thương nhân nội địa, anh ta nổi nhưcồn”. Vương Y Bối cười một cách cứng nhắc, cô cũng không biết tại sao mình lại có thể cười như vậy. Chẳng biết bao nhiêu lần cô tự nhủ, mình không muốn anh ấy được hạnh phúc.Hóa ra trên đời này vốn dĩ không có ông trời, lời cầu xin của cô chẳngcó ai để ý tới hết. Cô hy vọng anh sống không vui vẻ, như thế cô mới cóđủ dũng khí đứng trước mặt anh, để lòng hư vinh của cô được thỏa mãn. Cô muốn thể hiện cho anh thấy rõ, không có anh, cô vẫn sống rất tốt, thậmchí còn tốt hơn anh. Nhưng hiện tại anh đang dùng hành động thực tế nói cho cô biết: Không có cô, anh sống rất tốt, vô cùng tốt, hơn cô rất nhiều. Người sống không hạnh phúc, chính là cô. Ngay cả suy nghĩ ấu trĩ như vậy cô cũng không thực hiện được. Thế gian này rốt cuộc ai là người nhỏ mọn hơn ai đây? Vương Y Bối đưa ly rượu trong tay lên, uống cạn một hơi. “Cô quen anh ta?” Hướng Vũ Hằng rốt cục cũng phát hiện ra sự khác thường của Vương Y Bối. Cô lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường: “Trước đây có quen biết”. Nóixong, cô liền hối hận. Mặc dù suy nghĩ của cô rất xấu xa, nhưng cô trảlời như vậy rất có khả năng Hướng Vũ Hằng sẽ cho rằng có thể dựa vào mối quan hệ này mà bắc cầu. Đó là chuyện cô tuyệt đối không muốn thấy. “Hiện giờ không quen.” Hướng Vũ Hằng vẫn nhìn chằm chằm cô, không biết anh ta đang nghĩ gì. Vương Y Bối vẫn còn muốn uống tiếp nhưng rượu trong ly đã hết, ngay cả đi mấy bước để lấy ly rượu khác cô cũng lười. “Hình như là học cùng cấp ba, bao nhiêu năm rồi vẫn còn một chút ấn tượng. Dù sao những người xuất sắc đều để lại ấn tượng khá sâu đậm đối với nhữngngười bình thường.” Cô làm như vô tình mở miệng nói, thầm muốn Hướng VũHằng đừng quan tâm tới lời cô nói lúc đầu. Hướng Vũ Hằng rất biết phối hợp gật đầu: “Cũng đúng, người như thế, chắc hẳn thời đi học vô cùng xuất sắc”. Câu nói vô tình của Hướng Vũ Hằng lại khiến Vương Y Bối nhớ lại chuyện cũ.Suốt thời cấp ba và cả đại học, Trần Tử Hàn đều là bạch mã hoàng từtrong lòng các bạn học nữ, vừa đẹp trại lại vừa học giỏi. Còn Vương YBối lúc ấy cứ luôn ngỡ rằng mình là một cô công chúa trong tòa thành,cuộc sống trong tháp ngà voi, chưa bao quan tâm tới thế giới bên ngoài. Thời cấp ba không biết có bao nhiêu người thích Trần Tử Hàn. Trong lúc Vương Y Bối còn không biết lớp mình có một người như vậy thì Trần Tử Hàn đãlà nhân vật chính trong những cuộc bàn tán sôi nổi. Rất nhiều người đãthổ lộ với anh, nhưng kết quả nhận được đều là sự từ chối khéo. Trong lòng Vương Y Bối khi ấy ngập tràn sự khinh thường. Cô cảm thấy bạn nammà bạn cùng phòng của cô thổi lên tận mây xanh kia đã được đồn đại khoatrương quá mức rồi. Cùng lắm cũng chỉ là đẹp trai một chút, họcgiỏi một chút mà thôi! Chẳng qua là vì phần lớn mọi người đều nghĩ rằng, con trai đã có tướng mạo rồi thì học không giỏi mới cân bằng, được cáinọ mất cái kia. Thế nên khi xuất hiện một người vừa đẹp trai, vừa tàigiỏi, các cô gái sẽ lập tức coi anh ta là vật báu. Thậm chí, sau khi gặp Trần Tử Hàn rồi, Vương Y Bối vẫn nghĩ như vậy. Lúc nào cũng thế, cứ phải nghe từ miệng người khác nhận xét, đánh giá nàynọ, cô mới biết, hóa ra mình đã yêu người ấy, hóa ra người ấy quả thậtrất ưu tú. Thế nhưng cái ưu tú ấy lại chẳng ăn nhập chút nào vớingười đàn ông trong lòng cô nhận định. Dường như, người mà cô yêu khôngphải là chàng trai xa lạ mà người khác vẫn hay nhắc tới kia. Trong lòng cô, Trần Tử Hàn chỉ là một người bình thường, một người vừa đủ cóthể khiến cô rung động, có thể khiến cô trao yêu thương, chỉ thế khônghơn. Vương Y Bối đắm chìm trong hồi ức rất lâu, lúc định thần lại mới phát hiện ra Hướng Vũ Hằng đang chăm chú quan sát mình, cô mỉm cười gượng gạo. Hướng Vũ Hằng chợt cảm thấy bộ dạng ngây ngốc này của Vương Y Bối thật đáng yêu: “Này, không phải cô đang mải nghĩ cách làmthế nào để tới tiếp cận với anh chàng cô từng thầm thương trộm nhớ kiađấy chứ?”. Ngây người một lúc Vương Y Bối mới hiểu ra Hướng VũHằng đang ám chỉ điều gì: “Tôi rất muốn, nhưng người ta đang bận rộn,không có thời gian rảnh để ý tới tôi đâu”. Lời nói vô cùng tự nhiên. Tốt lắm, ít ra thì cô cũng có thể tự hào nói với chính mình: Cô đã không còn để tâm nữa. Cuộc sống đã ổn định, Vương Y Bối đã thích ứng với thời tiết và cả con người nơi đây. Công việc ở công ty cũng không đến nỗi nào, cô thường xuyênphải theo Hướng Vũ Hằng ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Tác phong làm việccủa anh ta tuy rằng có chút không hợp với không gian ở đây, nhưng anh ta là người chính trực, thẳng thắn và biết giữ lời. Rất nhiều người sẵnsàng hợp tác với anh ta, dù đó là những doanh nghiệp không mấy tiếngtăm, nhưng hoàn toàn không có vấn đề gì với hoạt động kinh doanh củacông ty. Hướng Vũ Hằng đương nhiên biết rằng vẫn còn có một conđường khác để đi, chẳng qua là anh ta không muốn, anh ta muốn tự mình cố gắng tới cùng. Đối với sự kiên quyết ấy của Hướng Vũ Hằng, Vương Y Bốirất tán thành. Mỗi ngày đều có vô số người than thở nào là “xãhội này thật quá thực dụng”, nào là “xã hội này thật tàn khốc”, họ lấyđó làm lý do tự biến mình thành chính loại người mà bản thân mình khinhbỉ, để rồi cuối cùng, ngay cả chính bản thân mình đang kiên trì làm gìcũng hoàn toàn không biết. Cuối tuần, Vương Y Bối gọi điện hẹnUông Thiển Ngữ, người bạn thân chí cốt mà cô quen từ khi đi học lại. Hai người nhiều năm qua vẫn thường xuyên liên lạc, hơn nữa, thời điểm haingười kết bạn với nhau chính là quãng thời gian vô cùng tồi tệ của Vương Y Bối, sự cảm động khi ấy khiến Vương Y Bối mãi mãi không thể quên. Người ta ai cũng có lúc thích hoài niệm, hai người hẹn nhau ở một quán cạnhtrường cấp ba. Năm ấy khi Vương Y Bối bắt đầu đi học lại, bố mẹ dựa vàochút quan hệ để xin cho cô vào học trường cấp ba có tiếng ở thành phố,hy vọng cô được học tập trong môi trường tốt nhất, cũng nhờ vậy mà cômới được gặp gỡ Uông Thiển Ngữ. Quán ăn này là nơi mà hai ngườithích nhất khi còn học cấp ba, món đậu phụ sốt cay ở đây rất ngon. Đángtiếc bây giờ đã đổi chủ rồi. Uông Thiển Ngữ vội vàng tới hội ngộ cùng Vương Y Bối. Ngồi trong quán quen, hai người nhìn nhau cười. Có những người bạn, sau khimất liên lạc thì sẽ không còn là bạn, nhưng lại có những người bạn, chodù năm tháng vô tình thế nào đi nữa, thì tình cảm trước sau vẫn như một. Uông Thiển Ngữ ngồi ghế đối diện với Vương Y Bối, chiếc bàn nhỏ ở giữa haingười. Uông Thiển Ngữ cầm lấy tờ thực đơn trên bàn nhét vào tay Vương YBối. Giống như trước đây, mỗi lần đi ăn cố ấy đều để Vương Y Bối chọnmón, coi Vương Y Bối như em gái của mình, lúc nào cũng nhường nhịn. Con phố bên ngoài trường học trước đây bày bán rất nhiều đồ ăn vặt ngon, cứ đến cuối tuần là học sinh lại túi lớn túi bé xách về. Nhiều khi khôngchịu nổi cám dỗ, họ sẽ tranh thủ lúc bảo vệ không chú ý mà lén lút chuồn ra ngoài mua đồ ăn vặt. Bây giờ, con phố này đã thay đổi, rất nhiều cửa hàng và các quán trà sữa mọc lên, nhìn lại thì, bản chất vẫn không cógì khác. “Đúng là cậu đã về, tớ còn tưởng cậu nói đùa.” Trong lúc Vương Y Bối đang chọn món, Uông Thiển Ngữ lên tiếng nói với giọng đầyxúc động. Trước kia cô đã từng rất nhiều lần khuyên Vương Y Bối trở vềnhưng mà cô ấy không nghe. Uông Thiển Ngữ cho rằng mình hiểu rấtrõ cô bạn thân. Vương Y Bối là một cô gái ngay cả đi phỏng vấn xin việcsau khi tốt nghiệp cũng căng thẳng đến mức run bần bật, suy nghĩ thì lúc nào cũng đơn giản đến mức Uông Thiển Ngữ thật muốn biết đầu cô rốt cuộc là được làm bằng gì. Mỗi lần cô hỏi Y Bối những câu đại loại như: Tốinghiệp rồi thì làm gì, tìm công việc thế nào, nuôi sống mình ra sao… thì câu trả lời nhận được luôn là: “Tớ có Trần Tử Hàn rồi, anh ấy sẽ nuôitớ”. Vương Y Bối đưa thực đơn cho Uông Thiển Ngữ, bảo cô ấy gọi vài món. “Đương nhiên là phải quay về rồi, lá rụng về cội.” Cô khẽ cười, nét mặt khônghề có đau khổ, không phải cô giả vờ bình thản, cái hờ hững ấy dường nhưtrở thành một thói quen. Từ khi Vương Y Bối bắt đầu đi làm, nhiều thứ cũng đã thay đổi. Uông Thiển Ngữ nhíu mày, trước đây khi Vương YBối quá trong sáng thì cô cảm thấy cô ấy rất ngốc, nhưng hiện tại, cô ấy không còn vẻ ngốc nghếch đó nữa thì cô lại rất khó chịu, tựa như trongkhoảnh khắc lơ đễnh đã đánh mất thứ gì, sau đó tìm mãi cũng không baogiờ thấy nữa. Bữa cơm hôm nay mùi vị đã khác xưa, quán đổi chủ, muốn tìm lại mùi vị quen thuộc là chuyện không thể. “Tớ có mấy lần vô tình gặp lại chủ quán cơm này.” Uông Thiển Ngữ chủ động tìm chuyện để nói. “Ở đâu?” “Trên phố, trước cửa một bệnh viện. Họ cũng mở một quán cơm như thế này, lúcấy tớ đến ăn thì tình cờ gặp. Họ vẫn còn nhớ tụi mình đấy, còn hỏi saokhông thấy cậu đi cùng.” Trước kia, hai người các cô đi đâu cũng khôngrời nhau nửa bước. “Tớ bỏ rơi cậu, đi tìm niềm vui mới.” Vương Y Bối thuận miệng nói bừa. “Tớ cũng nói với chủ quán như thế, chú ấy nói cậu thật vô lương tâm.” “Cậu bịa chuyện!” Ăn cơm xong, hai người tới rạp chiếu phim. Rạp này rất nhỏ, giá cũng phảichăng, nhưng chỉ chiếu lại những bộ phim cũ. Nam sinh thường đưa bạn gái tới đây xem phim vì phong cảnh hữu tình, giá cả hợp túi tiền. Trướckia, Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ cũng hay tới đây, lúc nhìn thấy người ta có cặp có đôi, hai cô nhìn nhau tự nhủ, chí ít thì mình cũng cóngười đi cùng. Nhưng hôm nay tới nơi hai người mới biết, rạpchiếu phim sắp bị dỡ bỏ. Ông chủ duy trì rạp này vốn dĩ và vì sở thích,nhưng mấy năm nay càng ngày càng lỗ vốn, hiện giờ chống đỡ không nổinữa. Hai người buồn thiu, mua bắp rang bơ và Coca đi vào trong rạp. Bộ phim được chiếu hôm nay là Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu, nghenói bộ phim này dựa trên câu truyện đời thực. Người sản xuất là nữ chính ngoài đời. Phim kể về một cô thiên kim tiểu thư yêu một chàngtrai. Cô ta chứng minh cho bố mẹ thấy tình yêu của mình vĩ đại đếnnhường nào, sau đó kết thúc. Vương Y Bối thật sự không hiểu nổi vì saobộ phim này lại ăn khách đến vậy. Ăn mấy miếng bắp rang bơ, cô quay sang bên cạnh mới phát hiện Uông Thiển Ngữ đang rơi lệ. Không phải là Vương Y Bối chưa từng thấy Uông Thiển Ngữ khóc. Lần đầu tiên là khi học đại học, tự nhiên cô thấy Uông Thiển Ngữ òa khóc không rõ lý do. Lầnthứ hai là cô và Trần Tử Hàn chia tay, Uông Thiển Ngữ ôm cô, cùng khócvới cô. Và đây là lần thứ ba. Dù cho tự nhận mình là bạnthân nhất của Uông Thiển Ngữ nhưng Vương Y Bối cũng không biết vì sao cô ấy khóc. Đáy lòng mỗi người tựa hồ đều có nỗi đau riêng, cho dù làngười thân nhất cũng không muốn chia sẻ. Bạn bè thật sự, dù chưa chắc đã hiểu rõ nhau, nhưng sẽ ở bên cạnh nhau bất kể bạn mình là người thếnào. Ra khỏi rạp chiếu phim, Vương Y Bối liền vứt cả hộp bắp rang bơ và cốc Coca còn dở vào thùng rác rồi đi tới bên cạnh Uông Thiển Ngữ. “Người đó…” Uông Thiển Ngữ nhỏ nhẹ nói: “Thật ra người khác đều nghĩ rằng anhấy không tốt, vừa không đẹp trai, vừa không có tiền. Thậm chí, học hànhcũng không phải giỏi nhất. Nhưng mình thích anh ấy”. Vương Y Bối từ lâu đã biết trong lòng Uông Thiển Ngữ có một người đàn ông như vậy, nhưng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến. Đến ngay cả Uông Thiển Ngữ cũng không hiểu vì sao mình lại yêu người đànông ấy. Có lẽ là vì, người ấy ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ mình. Anh ta cầm theo số tiền học phí trong tay ra đi tìm người mẹ đã bỏ rơi mình từlâu. Anh chỉ mặc một bộ quần áo trên người, vác bụng đói ngồi tàu hỏatới tận Yên Xuyên. Anh tìm đi tìm lại ba lần, lúc ấy, mẹ anh đã hỏi anh, nếu như không tìm được thì có quay lại đây không? Anh trả lời là có.Đối với Uông Thiển Ngữ, ánh mắt của người đàn ông ấy chính là ánh mắtkiến định nhất mà cô từng được thấy trong cuộc đời. Sau này, Uông Thiển Ngữ nghĩ, cô đã trầm mê trong đôi mắt kiên định ấy, trái tim côđã bị một người đàn ông vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ đoạt lấy, để rồivạn kiếp không quên. “Sau này thì sao?” Vương Y Bối lẳng lặngnghe, trong anh mắt cô, Uông Thiển Ngữ tuyệt đối là một cô gái đáng được hưởng sự che chở từ một người đàn ông tốt, đáng tiếc cô ấy vẫn độc thân nhiều năm qua. Đèn đường bật lên, nơi nơi tràn ngập ánh sáng lung linh. “Sau này, anh ấy vào đại học. Tớ mượn cớ tìm anh ấy cùng học bài, thực ra là muốn gặp anh ấy nhiều hơn. Rồi anh ấy có bạn gái, hai người họ kết hôn. Anh ấy là một người chồng tốt, cũng là một người bố tốt.” UôngThiển Ngữ bình thản kể lại, trong niềm hạnh phúc của người khác, cô đãtừng dùng thế giới của riêng mình để chiếm giữ một góc nhỏ trong đó. “Cậu không nói với anh ấy à?” “Không.” ©STENT: http://luv-ebook.com/forums/index.php Uông Thiển Ngữ cười thành thật, cô đã từng yêu một người đàn ông, một ngườiđàn ông rất tốt. Nhưng người anh yêu không phải cô. Anh ấy đương nhiêncũng rất thật lòng, nhưng là với một cô gái khác. Cô sẽ không nói tìnhcảm của mình với anh ấy, càng không cho người khác biết rằng người côyêu thương chính là nhân vật nam chính trong bộ phim kia. Anh và ngườicon gái khác có một tình yêu không hề tầm thường, còn cô, tới phút cuốicùng cũng chỉ có thể làm khán giả xem bộ phim này mà thôi. Vương Y Bối lặng nhìn Uông Thiển Ngữ, nắm chặt lấy tay cô ấy. “Tớ chưa từng hối hận. Dù cho đoạn tình cảm này cuối cùng chỉ còn lại mộtmình tớ.” Uông Thiển Ngữ cười hiền lành, không hề oán giận. Đã là conđường mình lựa chọn thì còn trách móc gì ai nữa. “Tớ cầu chúc anh ấyhạnh phúc, đồng thời cũng tin tưởng rằng, bản thân tớ sẽ chọn được cáchsống tốt nhất, tự đem lại hạnh phúc cho mình.” Dù sao thì, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, con người ấy đã trở thành quá khứ. Uông Thiển Ngữ vỗ hai bàn tay để trấn an bản thân. Vương Y Bối coi Uông Thiển Ngữ là người bạn tốt nhất của mình, quan trọng làvì cô ấy không giống những người khác, không bao giờ nhìn cô bằng ánhmắt thiếu tin tưởng hay khó hiểu. Cô ấy luôn ở bên cô, đợi tâm trạng côbình tĩnh lại, từ từ khuyên bảo, giống như một người chị gái. Hôm nay Uông Thiển Ngữ tâm sự với cô chuyện của cô ấy, thực ra cũng là đểnhắc Vương Y Bối rằng, Trần Tử Hàn đã là quá khứ, cuộc sống vẫn cứ phảitiếp tục, không thể vì một người mà dừng bước chân mình. Thậm chí ngay cả cái tên Trần Tử Hàn, cô ấy cũng không nhắc tới. Ba chữ ấy, dường như đã trở thành một điều kiêng kỵ. Uông Thiển Ngữ đang ngầm ám chỉ với cô rằng, trong hai người họ, Thiển Ngữsống tốt hơn cô rất nhiều. Người đàn ông mà cô ấy yêu thậm chí còn không biết có một người con gái yêu mình, vậy mà cô ấy cũng không hối hận,không tiếc nuối. Còn cô thì sao? Yêu đương với Trần Tử Hàn nhiềunăm như thế, suốt từ thời cấp ba cho đến đại học, nhưng giây phút chiatay cô vẫn còn oán hận, mặc dù oán hận cái gì chính bản thân cô cũngkhông biết. Cô đúng là quá trẻ con! Năm xưa tình yêu của họ đã đi tớingõ cụt, đương nhiên biệt ly là điều dễ hiểu. Cô nên bình thảnđối mặt với đoạn tình cảm ấy mới đúng. Người con trai đó chưa từng phảnbội cô, chỉ là tới phút cuối, họ bỗng nhiên phát hiện ra hai người vốnkhông hợp nhau… Bao nhiêu đau khổ dằn vặt trong lòng đều là dobản thân cô không chịu từ bỏ. Những ngày tháng quá đỗi ngọt ngào ấy, cômột mực muốn giữ lại, nhốt mình vào cái bẫy hồi ức, không có cách nàothoát ra. Vương Y Bối mỉm cười: “Tớ tin, chúng ra đều sẽ hạnh phúc.” Cho dù, người đàn ông mà chúng ta từng yêu, đều không yêu chúng ta…. Lương Nguyệt là người bạn duy nhất của Vương Y Bối hồi còn học cấp ba. Vương Y Bối từng có đủ kiểu suy nghĩ ấu trĩ trong đầu, một trong số đó là côchỉ cần có một người bạn tốt ở bên mình hết đời. Người khiến cô có suynghĩ kỳ quái ấy chính là Lương Nguyệt. Tiếc là sau đó, cô không thựchiện được ước nguyện ấy. Vương Y Bối chuyển đến trường cấp ba tốt nhất trong thành phố học lại, còn Lương Nguyệt lên học đại học ở tỉnhngoài. Hai người sống ở hai môi trường khác nhau, có phạm vi bạn bè khác nhau. Một thời gian khá dài, Vương Y Bối đã từng hoài nghi tình bạngiữa mình và Lương Nguyệt. Trong lúc học lại lớp mười hai, côphải đối mặt với những người bạn học ít tuổi hơn mình, hằng ngày có vôsố vấn đề đau đầu phải giải quyết, thế nhưng Lương Nguyệt mỗi lần gọiđiện tới chỉ toàn nhắc tới những chuyện tốt đẹp ở đại học, nào là quenbiết những ai, nào là đi liên hoan ăn uống những đâu… Thậm chí, có những khi, chỉ nói được hai câu là cô ấy đã dập máy. Mãi về sau, Vương Y Bối mới hiểu ra, có những vấn đề thực ra nằm ở chính bản thân cô. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, vốn dĩ không nên đặt quá nhiềuyêu cầu ở người khác. Nếu đã đem tất cả tình cảm của bản thân đặt vàongười khác, thì phải xác định có khả năng tất cả sẽ sụp đổ. Tình yêucũng vậy. Nhưng sự cảm động mà Lương Nguyệt từng mang lại cho cô hoàn toàn là có thật. Cô còn nhớ lúc gọi điện cho Lương Nguyệt, thông báo rằng mình mới quen một người bạn là Uông Thiển Ngữ, Lương Nguyệt đã nói: “Tớ rất vui, hy vọngcậu ấy sẽ thay tớ ở bên cạnh cậu, chia sẻ vui buồn cùng cậu”. Chính nhờ câu nói ấy mà Vương Y Bối đã nhìn quá khứ một cách vô tư hơn, thoải mái hơn. Hôm nay, Lương Nguyệt kết hôn, cô đã đồng ý tới dự, nhất địnhcô sẽ đi. Lễ cưới của Lương Nguyệt được tổ chức ở một khách sạn lộng lẫy, bên ngoài tráng lệ bao nhiêu, bên trong càng xa hoa bấy nhiêu. Năm xưa cô và Lương Nguyệt từng nói, ai kết hôn trước thì người kia sẽ làmphù dâu. Lúc ấy, cả hai đều tưởng rằng, người đầu tiên lên xe hoa nhấtđịnh là Vương Y Bối, nhưng cuối cùng chẳng ai biết trước, số phận lại an bài họ như ngày hôm nay. Vương Y Bối đến khá sớm, cô gọi điệncho Lương Nguyệt, cô ấy đích thân ra đón cô. Lương Nguyệt đã trang điểmvà làm tóc xong xuôi, chỉ chưa thay váy cưới. Vừa nhìn thấy Vương Y Bối, Lương Nguyệt lập tức chạy ra tới ôm một cái thật chặt, sau đó ôm lấymặt Vương Y Bối không chịu buông: “Sao cậu chẳng thay đổi gì cả là thếnào? Da dẻ vẫn đẹp như xưa! Ahhhhh, dùng mỹ phẩm gì thế?”. “Tớ có vẻ đẹp trời cho từ lúc mới lọt lòng mà.” Vương Y Bối che miệng cười,vừa nhìn thấy Lương Nguyệt, cảm giác quen thuộc trong cô lại ùa về. Côquan sát khuôn mặt trang điểm tinh tế trước mặt: “Cậu trang điểm thànhra thế này không sợ dọa chú rể chạy mất à?”. “Anh ta dám?” LươngNguyệt vừa làm ra vẻ mặt dọa dẫm, vừa lôi Vương Y Bối vào trong: “Chủyếu là do mắt nhìn của chúng ta khá giống nhau. Còn cô nhân viên hóatrang kia thì cứ khăng khăng là cô dâu thì phải trang điểm thế này.Không biết mặt mình đã bị cô ấy trát bao nhiêu tầng phấn nữa”. “Cậu thành ra bộ dạng gì cũng không liên quan tới tớ. Dù sao thì người đànông của cậu cũng đâu có để ý.” Còn chưa nói hết cô đã bị Lương Nguyệtvéo một cái rõ đau: “Tớ đang tò mò về ông xã cậu lắm đây!” Lương Nguyệt kéo Vương Y Bối vào giữa phòng trang điểm rồi mới thẹn thùng cười: “Thực ra cậu cũng quen đấy”. Vương Y Bối lại càng hiếu kỳ hơn, không ngờ mình cũng quen biết chồng của Lương Nguyệt: “Ai thế?” “Đỗ Duy Khải.” Thời cấp ba, Vương Y Bối đương nhiên không thể không biết tới tiếng tăm củaĐỗ Duy Khải. Anh ta vốn là “con át” của đội thể dục thể thao, ngày nàocũng phải đi tập luyện. Huấn luyện viên của họ cực kỳ nghiêm khắc, luônmiệng dọa dẫm những người học kém như họ phải dựa vào thành tích thể dục thể thao để vào đại học, nếu còn không chịu khó luyện tập thì sẽ hếtcách, không còn con đường nào khác. Có một lần sau khi uống chút rượu,Đỗ Duy Khải đã lớn tiếng cãi lại giáo viên trước mặt mọi người, ai bảoanh ta phải nhờ vào thể thao mới thi đỗ đại học chứ? Sau đó, ĐỗDuy Khải rời khỏi đội, ra sức nỗ lực học tập, thậm chí sau cuộc thi phân lớp còn được xếp vào lớp ưu tú. Chuyện này năm ấy được cả khối coi làchuyện gây mưa gây bão trong sử sách. Thấy Vương Y Bối ngâyngười, Lương Nguyệt chủ động giải thích: “Thực ra, tớ tùng thầm thíchanh ấy. Cậu không ngờ đúng không?”. Lương Nguyệt tươi cười. Mọichuyện trước đây đều đã qua, có được kết quả viên mãn như ngày hôm nay,đâu cần phải bận tâm tới những rối ren trong quá khứ nữa. Thực ra Đỗ Duy Khải trở thành nhân vật làm mưa làm gió còn có một nguyên nhânquan trọng khác nữa. Hồi cấp ba anh ta từng có bạn gái, đối xử với cô ấy vô cùng tốt, còn tự mình đi làm thêm kiếm tiền mua một cặp di động tình nhân. “Khi nào thế?” Vương Y Bối thật không ngờ Lương Nguyệt còn có một mối tình đơn phương như vậy. “Cậu ấy à, ngày nào cũng chỉ biết tới mỗi Trần Tử Hàn, làm sao để ý tới tớđược. Hơn nữa lúc ấy tớ biết anh ấy có bạn gái rồi nên không dám nói ranữa…” Lương Nguyệt nói xong lập tức quan sát sắc mặt Vương Y Bối.“Tớ…tớ…” “Không sao.” Vương Y Bối cười, làm như thật sự không để ý: “Bọn mình đã chia tay lâu rồi, không cần như vậy…”. Lương Nguyệt cười ha ha hai tiếng, lập tức lảng sang chuyện khác: “Có biết vì sao tớ thích anh ấy không? Hồi đó anh ấy còn ở trong đội thể dục thểthao, tớ đi ngang qua trong lúc anh ấy đang chạy như một cơn gió, tớ cứđứng im nhìn theo. Sau đó tớ nhặt được di động của anh ấy. Tớ muốn tìmanh ấy trả mà không được. Hôm sau tớ lại tới sân vận động chờ anh ấyxuất hiện, kết quả bị anh ấy vô tình đá quả bóng trúng đầu, ngã lăn rađất. Khi anh ấy chạy tới, tớ còn ngây ngốc đưa trả điện thoại cho anhấy. Anh ấy nhận lấy rồi bỏ đi, cũng chẳng buồn nhìn tớ một cái. Khi ấytớ cảm thấy, anh ấy thực sự rất yêu bạn gái. Thế nhưng tớ cũng thậtngốc, bị bóng đập trúng đầu mà cũng không tìm anh ấy tính sổ”. Vương Y Bối vốn dĩ muốn hỏi, vì sao biết người ta có bạn gái rồi mà vẫn yêu,nhưng cuối cùng cô lại không mở miệng. Sau khi cô và Trần Tử Hàn hẹn hò, chẳng phải có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy sao? LươngNguyệt tiếp tục kể chuyện về sau cô ấy và Đỗ Duy Khải quen biết nhau thế nào. Hai người bọn họ trùng hợp cùng thi vào một trường đại học, vì làbạn học cũ, cho nên thường xuyên liên lạc, rồi từ đó có tình cảm, trởthành người yêu. Đương nhiên lúc ấy Đỗ Duy Khải đã chia tay bạn gáitrước. Lương Nguyệt và Vương Y Bối tâm sự rất nhiều chuyện nữa,nhưng suốt quá trình, Lương Nguyệt liên tục quan sát sắc mặt Vương YBối. Đúng lúc ấy có người tới gọi Lương Nguyệt đi thay váy cưới để ratiếp khách, mọi người đã đến khá đông đủ. Vương Y Bối đang định đi rangoài trước thì lại bị Lương Nguyệt kéo lại: “Tớ có chuyện muốn nói vớicậu”. “Ừ.” Vương Y Bối không thể cười nổi nữa, bởi vì nét mặt Lương Nguyệt rất nghiêm túc. “Đỗ Duy Khải và Trần Tử Hàn trước đây từng có phi vụ làm ăn chung nên rấtthân quen. Tớ ban đầu cũng không biết, lúc thấy anh ấy viết tên trongthiệp mời tớ mới hỏi nguyên nhân. Anh ấy muốn mời Trần Tử Hàn làm phùrể, tớ đã định ngăn cản nhưng mà hai người họ là bạn bè tớ không thể…cho nên…” Lương Nguyệt lưỡng lự. “Không sao mà, tớ nói thật đấy.” Vương Y Bối vuốt tóc Lương Nguyệt: “Đừng băn khoăn gì nữa, hôm nay cậulà cô dâu, là cô gái xinh đẹp nhất thế giới này”. Cô thật sựkhông để bụng, thậm chí còn cảm động vì cô bạn lâu năm chưa gặp này lolắng cho mình như vậy. Lương Nguyệt không mời cô làm phù dâu, chính làvì nghĩ cho cô, không muốn làm khó cô mà thôi. Nếu đổi một góc nhìn khác ta sẽ nhận ra, sự thật đôi khi rất tàn nhẫn. Nghe Vương Y Bối nói vậy Lương Nguyệt mới yên lòng mà gật đầu. Tựa như có người thả xuống cuộc sống một tấm lưới lớn, rồi cuối cùng trong lúc lơ đễnh chợt phát hiện ra nút thắt kia. Vương Y Bối ra khỏi phòng thay đồ. Đi qua một hành lang thật dài rồi vàothang máy. Cô cũng từng mơ mộng tới một hôn lễ với Trần Tử Hàn, từngmuốn chụp một bộ ảnh cưới thật đẹp, đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, còntiệc cưới thì càng đơn giản càng tốt. Cô thậm chí còn nghĩ tới chuyện sẽ sinh hai đứa con, đầu tiên là con trai, sau đó sinh con gái, như vậymới có thể thỏa mãn nỗi ao ước muốn có một ông anh trai của cô. Những ký ức mơ hồ lại hiện lên trong đầu, ngày càng rõ rệt, ngày càng chitiết, khiến Vương Y Bối hoài nghi ký ức ấy mình đã giữ gìn cẩn thận, hay là hằng ngày vẫn ôn lại, mới có thể khắc sâu đến thế? Ra khỏi thang máy, đi được vài bước đã tới đại sảnh. Cô ngước mắt nhìn. Tấm lưới cuộc sống kia đã xuất hiện nút thắt thật lớn. Tại cửa lớn đối diện cô, Trần Tử Hàn đang đi vào. Anh mặc một bộ comple đơn giản, toàn thân như được bao trùm bởi một lớp ánh sáng, dáng vẻ tự tinvà đầy phong độ. Đương nhiên không thể bỏ qua cô gái bên cạnhanh: Hướng Thần, một minh chứng sống cho sức hấp dẫn của Trần Tử Hàn hồi học cấp ba. Sau khi sự ái mộ của những cô gái khác dành cho Trần Tử Hàn thoảng qua như gió thổi mây trôi, thì chỉ có Hướng Thần là vẫn một mực ở bên cạnh anh, cho dù anh có bạn gái, cho dù anh đang ở phương trời nào, cho dù anh thành công hay thất bại. Nếu như phải dán lên ngườiHướng Thần một miếng tích kê, thì đó chính là nhãn mác mang tên “ngườichứng kiến tình yêu của Vương Y Bối, đồng thời cũng là tình địch lớnnhất của cô”. Hôm nay, tình địch năm nào và người yêu cũ cùng xuất hiện ở hôn lễ của người bạn thân nhất của cô. Cô nghĩ, năm xưa, Hướng Thần có phải cũng dùng tâm trạng này mà nhìn cô và Trần Tử Hàn ở bên nhau? Trước mặt cô, rất nhiều người đang xúm lại quanh Trần Tử Hàn và Hướng Thần.Những người ấy nhìn qua khá quen, Vương Y Bối ngẫm nghĩ một lúc mới nhớra, họ đều là bạn cấp ba, có người ở lớp 12/1, có người ở lớp 12/2, ngày ấy trường học liên tục tổ chức chia lại lớp nên hầu như họ đều quenbiết lẫn nhau. “Cô dâu chú rể hôm nay hình như là đôi duy nhất của hai lớp chúng ta nhỉ?” Đột nhiên có người lên tiếng, giọng đầy hí hửng. “Đúng thế rồi! Không biết cặp đôi rầm rộ một thời hồi ấy có còn yêu nhau không?” “Không đâu, tốt nghiệp cấp ba đã chia tay rồi.” “Bọn họ thật sự rất đẹp đôi, nhưng mà vẫn không tránh khỏi mấy chuyện hợp tan.” Có lẽ cô chính là nữ chính của cặp đôi rầm rộ mà bọn họ nhắc tới. Cũngmay, trong mắt người khác, chuyện này của cô và Trần Tử Hàn chỉ dừng lại ở thời điểm thi đại học. Không ai biết rằng, sau khi lên đại học rồi,hai người họ đã gặp lại nhau, rồi còn yêu nhau lần nữa. Chỉ có điều, nếu như biết kết quả của lần thứ hai ấy vẫn là chia tay, cô thà rằng chuyện tình của mình chỉ dừng ở thời điểm thi lên đại học. Khi ấy, cho dù cótiếc nuối nhưng cũng không khiến trái tim đau đớn nhiều lần đến vậy. Nhiều khi, những tình huống mà bản thân đã từng tưởng tượng vô số lần thực sự xảy ra trước mắt. Tâm lý người chuẩn bị sẵn giống như mình được tiêmmột mũi vắc xin vậy. Chỉ có giờ phút này, Vương Y Bối mới cảm thấy việcbản thân mình trước đây ảo tưởng tới ngày gặp lại anh đúng là không hềlãng phí thời gian. Chí ít thì tình huống hôm nay cũng tựa như nhiều lần cô đã nghĩ tới, vì vậy cô có thể thật bình tĩnh, thật thản nhiên. Từnhỏ cô đã muốn làm một cô gái lạnh lùng, nhưng thật không ngờ lúc thựchiện được lại ở trong một tình thế bất đắc dĩ thế này. Cô thật sự có thể bình tĩnh, không để tâm tới mọi người đang ăn tiệc, uống rượunáo nhiệt xung quanh, thật sự có thể bình tĩnh nhìn cô dâu chú rể đangđi tới từng bàn mời khách. Chợt bên cạnh có người nhỏ giọng nói: “Trần Tử Hàn sao lại làm phù rể thế?” “Hình như phù rể lúc đầu được chọn có việc đột xuất.” “Nhưng mà Trần Tử Hàn đứng bên cạnh chú rể thì chiếm hết hào quang của chú rể mất rồi còn đâu.” “Người ta là chú rể không lo thì thôi, cậu lo cái gì?” Vương Y Bối không phải cố ý nghe lén người khác nói chuyện, nhưng lỗ tai côcứ tự nhiên dỏng lên. Ngồi một lúc, cô lại nghe được thêm nhiều chuyệnkhác, Đỗ Duy Khải sau khi tốt nghiệp tìm được công việc nhưng lại xảy ra chút vấn đề, Trần Tử Hàn đã từng giúp anh ta nên quan hệ hai người mớitốt như vậy. Lòng Vương Y Bối nặng trĩu, chẳng có tâm trạng ănuống. Nhìn đồ ăn bày la liệt trên bàn tiệc cô cũng không buồn động đũa.Nhưng mà hiện giờ chỉ có ăn mới giúp cô bớt căng thẳng. Cô cầm đũa gắpmột miếng nộm dưa chuột, từng miếng, từng miếng… Cho dù cô cóxiết bao hy vọng thời gian trôi chậm lại, thì cũng không tránh được thời điểm cô dâu chú rể tới bàn mình, đương nhiên, còn có cả phù rể đi theo. Cô cố gắng không nhìn anh, nhưng kể cả có nhắm mắt lại cô cũng có thể hình dung ra bộ dạng anh lúc này. Bạn học đều đang chúc rượu, đối với thứ đồ uống này, dường như càng có giao tình thì lại càng không thể không uống. Chú rể bị buộc phải uống đếnkhông thể chống cự, liên tục bị bạn bè tìm đủ lý do lớn bé để chuốc. Mọi người cười nói vui vẻ, có vẻ rất náo nhiệt. Nhưng náo nhiệt đến mấy rồi cũng nhanh giải tán, xung quanh còn rất nhiều bàn tiệc khác cần phải mời rượu. Ngay khoảnh khắc màn mời rượu sắp kết thúc, không biết ai chợt hô lên:“Vương Y Bối, không thể vì là bạn tốt của cô dâu mà thoát ly khỏi tậpthể được. Mau mời cô dâu chú rể một ly đi!” Sau câu nói, Vương YBối bỗng nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Cô nhắm mắt, mang vẻ mặt bấtđắc dĩ. Đã cố gắng lắm rồi, cố gắng đè nén thứ tình cảm đang tồn tạikia, thế nhưng vẫn không thể nào trốn tránh được mảnh đất u ám tự mìnhtạo ra. Vương Y Bối đứng dậy, nhìn thoáng qua cô bạn học vừa gọimình, có ấn tượng một chút, hồi cấp ba hình như hai người từng cãi nhauvì một chuyện vặt vãnh, thật không ngờ cô ấy còn ghi hận tới tận giờ!Quả nhiên là không nên đắc tội với người khác, chưa biết chừng một ngàynào đó sẽ bị người ta trả thù, lại còn đúng vào thời điểm mình khó xửnhất. Vương Y Bối đi tới trước mặt cô dâu chú rể, khuôn mặt tươi cười được trang điểm kỹ càng không để lộ bất kỳ dấu vết nào. “Thật ra là tửu lượng của tớ không tốt, muốn uống nước trắng thôi nhưng màlại bị phát hiện, xem ra không thể trốn tránh được rồi.” Cô cười hết sức tự nhiên: “Hay là, tớ tự chịu phạt ba ly?”. Đám con trai như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vỗ tay cổ vũ ầm ầm lên. Phù dâu đứng bên cạnh bưng khay rượu tới, Vương Y Bối cầm lấy một ly: “Đầutiên, chúc hai người hạnh phúc tới đầu bạc răng long!”. Cô uống một hơicạn sạch. Chú rể cũng rất sảng khoái uống hết. “Ly thứhai, tớ lấy tư cách là bạn thân của cô dâu, yêu cầu cậu phải đối xử vớicô ấy thật tốt, phải che chở cô ấy, yêu thương cô ấy cả đời!” Nói xong,cô tiếp tục uống hết ly rượu, mọi người xung quanh lại lên tiếng trêuchọc. Cầm lấy ly thứ ba, Vương Y Bối đi tới trước mặt Lương Nguyệt. “Vỏ Sò…” Lương Nguyệt xúc động, năm xưa hai người cùng nhau tâm sự chuyệntình yêu, còn hôm nay, lại chỉ có mình cô đơn độc đi vào cung điện hônnhân. “Còn nhớ chúng ta đã nói gì không?” Vương Y Bối lên tiếng:“Cho dù bây giờ cậu lấy chồng, quên mất rồi nhưng tớ vẫn nhớ. Chúng tatừng nói, nếu không gặp được một người đàn ông tốt thì hai chúng ta sẽ ở bên nhau. Hôm nay cậu đã gặp được một người đàn ông tốt, tớ có nên coianh ta là kẻ cướp đoạt tình nhân của tớ hay không nhỉ?”. Vương Y Bối nửa đùa nửa thật nói, mọi người kể cả Đỗ Duy Khải cũng phải bật cười. Cô nâng ly rượu lên: “Vì thế, ly rượu này, tớ mời cậu!”. Lương Nguyệt vừa cầm lấy ly rượu, chợt có người lên tiếng: “Cô dâu hôm nay uống nhiều rồi, phù rể đâu qua uống giúp đi chứ!”. Vương Y Bối thật sự không biết hiện giờ sắc mặt Trần Tử Hàn như thế nào, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, cô lập tức mở miệng: “Tớ và “người yêucũ” uống rượu, người khác tới xen vào làm gì chứ!”. Lương Nguyệt quả nhiên phối hợp rất ăn ý với cô, hai người cầm ly rượu lên làm động tác uống rượu giao bôi. Đám con trai được thế lại càng hò reo ầm ĩ: “Trời ơi, Đỗ Duy Khải, vợ cậu bị người ta chiếm đoạt tại trận rồi kìa”. “Vương Y Bối, thật không ngờ cậu đến để phá hỏng cuộc vui nha!” Vương Y Bối vẫn rất bình thản, đặt ly rượu xuống, cầm tay Lương Nguyệt đặtvào trong tay Đỗ Duy Khải: “Người yêu của tớ hiện giờ giao cho cậu, nhất định phải mang lại hạnh phúc cho cô ấy”. “Nhất định!” Hôm đó, tất cả mọi người tham dự hôn lễ đều không thể quên được một cảnhtượng khi ấy. Hai cô gái từng chơi thân, dù hiện tại không còn dính lấynhau như xưa nữa nhưng vẫn luôn chân thành với nhau. Vương Y Bối xua tan đi sự tò mò của mọi người về chuyện giữa mình và Trần Tử Hàn. Khi mọi thứ trở lại trạng thái bình thường, cô mới theo ánh mắt của mọingười nhìn vào đôi đôi vợ chồng kia, chân thành chúc phúc. Cô nhìn bộváy cưới lộng lẫy tinh xảo Lương Nguyệt mặc trên người, nhớ tới trướcđây hai người từng nói, lúc kết hôn nhất định phải mặc một chiếc váycưới của riêng mình, sau này già rồi còn có thể lấy ra ngắm mà hồi tưởng lại đám cưới của mình, hồi tưởng lại vẻ đẹp của mình. Lương Nguyệt đã thực hiện được điều ấy rồi, còn cô, đến khi nào mới làm được? Trần Tử Hàn đứng phía sau Đỗ Duy Khải, nụ cười ôn hòa vẫn hiện hữu trên mặt anh. Bàn tiệc đó có Hướng Thần đang ngồi, không biết nói chuyện gì vui vẻ, cô ấy cười không ngừng. Bên đó bạn học cũng nhiều, chẳng biết vì sao mà TrầnTử Hàn cũng bị ép uống mấy chén. Vương Y Bối nhìn lướt qua LươngNguyệt, không biết nên thở dài phiền muộn hay nên vui vẻ, tất cả mọingười đều đã thay đổi rồi! Trước đây, Lương Nguyệt hoàn toàn không cóthiện cảm gì với Hướng Thần, thậm chí còn tỏ rõ sự chán ghét ngoài mặt,nguyên nhân chủ yếu cũng là vì cô ở phe của Vương Y Bối. Hiện giờ, trong lòng không thích, nhưng cô ấy cũng không thể hiện ra ngoài nữa. Mọi người đều đã học được cách thức sinh tồn. Vương Y Bối dụi mắt, chợt thấy xót xa. Dương như cô lại nhớ những thứ không nên hồi tưởng, chúng bện xoắn lại thànhmột mảnh khiến đầu óc cô hỗn loạn, thậm chí dạ dày cũng phải đau đếnquặn thắt. Hồi còn học đại học, anh thuê một căn phòng nhỏ cạnhtrường, hai người thường ngồi trong phòng tưởng tượng và lên một bản kếhoạch cho tương lai, sẽ mua nhà thế nào, lắp đặt đồ gia dụng gì, trangtrí phòng con cái ra sao, thậm chí ngay cả chuyện sinh con trai hay congái, đặt tên là gì cũng đã nghĩ tới. Cô còn ôm một cuốn tạp chíáo cưới xem đi xem lại. Áo cưới cô mặc nhất định phải đẹp nhất mới được. Cô đang mải mê chọn thì anh đi tới, ôm cô vào lòng, khẽ vuốt tóc cô,hôn lên má cô. Anh ôm cô rất chặt, cuối cùng mới nói: “Chọn được bộ nàorồi?”. “Em thích bộ nào anh sẽ mua bộ đó chứ?” “Đương nhiên… không.” Bởi vì anh từ chối, cô tức giận ném cuốn tạp chí xuống đất. Anh thở dài, khẽ véo mũi cô: “Em nghe lời thì anh mới mua”. Hồi ức chỉ là thứ vũ khí làm tổn thương chính mình, không hề có bất cứ lựcsát thương nào đối với người khác. Có lẽ, cô càng ngày càng thích tròchơi mang tên “tự hại mình” kia, nên mới tiếp tục ngược đãi bản thân như thế. Khi còn học cấp ba, rõ ràng cô đã được nghe giáo viên dạyrằng, dùng những sự vật đối nghịch để so sánh có thể đạt được hiệu quảcự kỳ cao, nhưng mà học không vào, để rồi cuối cùng tự mình lôi quá khứđẹp đẽ ra so sánh với hiện tại tàn khốc, tự mình làm tổn thương mình sâu sắc. Vương Y Bối nhìn từng khuôn mặt phía trước, quen thuộc đếnthế, chân thực đến thế. Giờ khắc này không phải là giấc mơ, càng khôngphải ảo ảnh do bản thân tưởng tượng ra. Cô thật sự đã gặp Trần Tử Hàn rồi. Anh có công việc ở Hoàn Quang, anh càng ngày càng tỏa sáng, bên cạnh anh đã có một cô gái, mà cô gái ấy lại chính là tình địch thời cấp ba của cô. Ông trời không nghe được lời cầu xin của cô. Anh sống rất hạnh phúc! Cô không muốn thừa nhận, rằng mình không cam lòng… Mười lăm tuổi gặp nhau, bây giờ đã là hai lăm… Nếu như phải đặt một cái tên cho thời thanh xuân của mình, cô nhất định sẽ gọi nó là Trần Tử Hàn.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14
Chương sau