Nguyên Nhi vẫn còn ở trong vườn của ta, ta sợ nó nghe thấy những điều này, sớm đã đem nó che chở trong lòng, đưa đến phòng góc xa nhất.
Ta ôm chặt Nguyên nhi, cố ý lớn tiếng hát, che đậy tất cả những ồn ào bên ngoài.
Nguyên Nhi năm nay năm tuổi, mẹ ruột của nó, vào năm nay bỏ mạng do rơi xuống giếng.
Miệng giếng nước ở sân sau chật hẹp đến như vậy, chỉ có khả năng là bị Giang Văn Tự cố ý ném vào trong.
Rõ ràng là sai lầm của hắn, thế nhưng những chủ nhân lớn nhỏ trong tòa nhà này, đều cho rằng kẻ đáng c.h.ế.t chỉ có Triệu Hi Nhi.
Bọn họ cho rằng, thiếu gia nhà mình cao cao tại thượng sẽ không có lỗi, nhất định là Triệu Hi Nhi, người tiện hạ như vậy, làm bẩn danh tiếng của phủ Bá Tước.
Triệu Hi Nhi từ trong nước đến, lại trở về trong nước đi.
Lúc c.h.ế.t trong bụng vẫn còn mang thai.
Cũng không biết Giang Văn Tự sau này lại nhìn thấy đầm hoa sen, có hay không một chút áy náy.
Theo lý, Nguyên Nhi sẽ bị đưa đến tay chính thất.
Nhưng nó không ai thương, không ai yêu, danh tiếng mẹ ruột lại không tốt, thiếu phu nhân không cần, đại phu nhân không cần, lão phu nhân càng không gặp được, liền trở thành đứa con gái bị đẩy tới đẩy lui, bị bỏ rơi.
Lục thiếu phu nhân loại bỏ mối họa lớn trong lòng, ra tay càng thêm tàn nhẫn: "Không được thì đưa đến trang viên phía dưới, tránh cho đụng chạm đến quý nhân."
Ta sống khôn khéo đã lâu, nhưng thực sự không đành lòng, đứng ra: "Thiếu phu nhân, ta không sợ bị đụng chạm. Đưa Nguyên Nhi cho ta đi, ta nuôi."
Phật đường màn sa chồng chất, Lục thiếu phu nhân quay đầu nhìn ta một cái, nhưng hai ta đều không nhìn rõ lẫn nhau.
Nàng ta cười một tiếng ngắn ngủi: "Ngươi quả là tốt bụng."
Ta lắc đầu nói: "Ta ở thanh lâu uống thuốc, thân thể sớm đã không thể sinh con, Triệu Hi Nhi lại thỉnh thoảng lấy việc này để châm chọc ta, khiến ta ghê tởm hai năm. Nay con của nàng ta trở thành con của ta, đây mới gọi là báo ứng nhãn tiền."
Ta biết, đây là lời nói Lục thiếu phu nhân thích nghe.
Vừa biểu thị lập trường, lại cho nàng ta biết ta không thể sinh con, cho nàng ta yên tâm.
Như vậy, nàng ta mới có thể vui vẻ, đưa Nguyên Nhi cho ta.
Nguyên Nhi dọn vào vườn Mẫu Đơn ngày hôm đó, không khóc không nháo, giống như ngày thường, cầm bút vẽ vẽ tranh.
Nó vẽ một đóa hoa phù dung, nét bút non nớt, nhưng rất chân thành.
Nó ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt tròn tròn, phản chiếu ánh sáng sáng ngời: "Tiểu nương, đây là loài hoa mẹ con thích nhất."
Ta ôm chặt Nguyên Nhi, mắt cay cay: "Nguyên Nhi, mẹ con cũng đẹp và thuần khiết như đóa hoa này."
Nguyên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nước mắt rơi xuống như băng tan thành nước, cô bé ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Mẹ, tuyết rơi rồi..."
Ta không biết lúc đó Nguyên Nhi có hiểu chuyện gì đã xảy ra hay không.
Có lẽ nó giống như mẹ hai của ta, trong lòng gì cũng rõ ràng, chỉ là yên lặng chấp nhận, lặng lẽ gánh chịu.
Ta càng ôm chặt Nguyên Nhi, nước mắt lặng lẽ trào ra: "Từ nay về sau, trước mặt người khác, con chỉ có ta là mẹ, hiểu không? Nguyên Nhi, ta nhất định, nhất định giống như mẹ ruột của con, thương con, yêu con..."
Sau ngày hôm đó, Nguyên Nhi quả nhiên ở trước mặt người ngoài liên tục gọi ta là mẹ, cười ngoan ngoãn thuần khiết.
Người ta đều là từ khi nào bắt đầu trưởng thành vậy?
Hình như chính là từ cười giả tạo trước mặt người khác, khóc thật sự sau lưng người khác bắt đầu.
Ở bên cạnh Nguyên nhi, không để ý thị phi thế tục, dành dụm chút tiền liền gửi cho ba người mẹ, ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua, hình như cũng không tệ.
Nhưng ta vạn vạn không ngờ tới, ta sẽ vào đầu xuân năm thứ ba vào phủ Bá Tước, lại một lần nữa gặp được Thiệu Chu.
Rằm tháng giêng, quan lại quý tộc vẫn đang qua lại, Giang Văn Tự đột nhiên chủ động tìm ta, cố gắng kìm nén cơn giận, muốn ta cùng hắn ra ngoài dự tiệc tết Nguyên tiêu.
Ta kinh ngạc chỉ vào bản thân: "Ta? Lục gia không phải nên dẫn thiếu phu nhân đi sao?"
Giang Văn Tự siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi một lúc, nói ra một chức quan: "Trấn phủ sứ chỉ định nàng. Hắn ước chừng là muốn xem nàng biểu diễn cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ta chuẩn bị ngựa cho nàng, nàng đi theo ta là được."
Trấn phủ sứ...
Thiệu Chu.
Ta nên nghĩ đến là hắn rồi.
Trong kinh thành không yên ổn, ngoại ô cũng chưa chắc yên bình.
Ba người mẹ của ta có tiền không có thế lực, nhưng chưa từng gặp một người dám đến gây khó dễ, ta hiểu, Thiệu Chu chắc chắn đã ra tay giúp đỡ rồi.
Trên xe ngựa đến dự tiệc, Giang Văn Tự chau mày: "Hạ Bảo Lương, nhìn lại nàng xem, quả thực giống như củ khoai nóng, ta vừa không dám giữ lại, lại càng không dám tặng cho hắn."
Ta tò mò hỏi: "Lục gia vì sao không dám tặng lại ta cho Thiệu đại nhân?"
Giang Văn Tự rất đường đường chính chính: "Chẳng lẽ ta còn có thể đem y phục đã mặc cũ, tặng cho quan lớn của Vô Lượng vệ sao?"
Ta yên lặng cúi đầu, không còn nói chuyện với hắn.
Giang Văn Tự coi ta như y phục, mới có thể cảm thấy tặng lại là một loại xúc phạm, sẽ gây họa.
Nhưng ta hiểu rõ, Thiệu Chu coi ta như người sống sờ sờ, trải qua bao sóng gió, ta vẫn là Hạ Bảo Lương mà hắn yêu thương trân trọng.
Hắn muốn cưới ta, muốn cùng ta sống hết quãng đời còn lại.
Mà đạo lý đơn giản như thế này, những quan lại quý tộc coi trọng thân phận kia, là không thể hiểu được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]