Sợ bị Triệu Hi Nhi phát hiện điều khác thường, ta vội vàng thoát khỏi dòng hồi ức.
Ta chớp chớp mắt, cười hỏi ngược lại: "Triệu tỷ tỷ còn biết cả chuyện này nữa sao?"
Nàng ta không có ý định giấu giếm ta: "Lục gia tối qua dỗ dành ta mới nói đấy."
Ta không tỏ rõ ý kiến, nghe nàng ta cười lớn, rồi nói tiếp: "Vậy cũng tốt, đỡ phải ngày nào cũng uống thuốc tránh thai."
“Thuốc tránh thai?"
Thấy ta nghi hoặc, nàng ta hoảng hốt che miệng lại.
Ngoái nhìn xung quanh một lượt, rồi ra vẻ bí mật nói nhỏ: "Trưởng tôn đã có rồi, muội nghĩ đám thiếp thất chúng ta còn có cơ hội sinh con trai nữa sao?"
Câu nào câu nấy đều như những mũi d.a.o nhọn hoắt nhắm thẳng vào Lục thiếu phu nhân.
Đúng lúc này, Giang Văn Tự từ ngoài cửa sải bước tiến vào, hỏi chúng ta đang lén lút bàn bạc chuyện gì.
Ta mỉm cười: "Bẩm Lục gia, thiếp và Triệu tỷ tỷ đang trò chuyện về việc sinh con đẻ cái ạ."
Trên người Giang Văn Tự dính chút tuyết, ta giúp hắn phủi đi, rồi thuận thế khoác lấy tay hắn, giả vờ buồn bã: "Đáng tiếc thiếp thân thể yếu đuối, không thể sinh con cho Lục gia rồi."
Giang Văn Tự không nói gì, chỉ dăm ba câu đã đuổi khéo hai mẹ con Triệu Hi Nhi đi.
Ta đoán trong lòng hắn đang có chuyện ——
Cho dù tối qua Triệu Hi Nhi có làm ầm ĩ đến đâu, dù sao cũng là ngày đầu tiên ta vào phủ, trước đây hắn vẫn luôn sủng ái ta, không lý nào lại lạnh nhạt ta cả đêm.
Quả nhiên, Giang Văn Tự bước đến bên cửa sổ, khép hờ cửa sổ lại.
"Nghe nói, tối qua có một tên Vô Lượng vệ, chặn kiệu hoa của nàng?"
Ta quan sát sắc mặt hắn, Giang Văn Tự không phải đến để hỏi han đầu đuôi câu chuyện.
Hắn đến đây là để hỏI tộI về kết quả này.
Ta tiến lên hành lễ, uất ức nói: "Đừng nói là chặn kiệu hoa của thiếp, cho dù muốn lấy mạng thiếp, thiếp nào dám làm gì chứ?"
Giang Văn Tự lạnh lùng, đôi mắt xếch đầy vẻ bạc tình: "Ta chỉ hỏi nàng, trước đây nàng có qua lại với hắn không?"
Móng tay ta âm thầm bấu chặt vào lòng bàn tay.
Chuyện này, ta không thể nói dối, hắn điều tra một cái là rõ ngay.
Một lúc lâu sau, ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi: "Có qua lại..."
“Chát" một tiếng, Giang Văn Tự vung tay, giáng xuống một cái tát tai vào mặt ta.
Má ta nóng rát, ta chỉ biết câm nín, lặng lẽ quỳ trên nền đất lạnh lẽo, mặc cho hắn xử trí.
Giang Văn Tự giận dữ quát: "Tiện nhân! Nếu nàng sớm nói cho ta biết, nàng và tên Thiệu Thiên hộ Vô Lượng vệ kia dây dưa không rõ ràng, ta nhất định sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy để chuộc nàng!"
Hắn nhìn thấy cây trâm bạch ngọc cài trên tóc ta ——
Là tín vật hắn tặng ta vào cái ngày chuộc thân, định thân cho ta.
Giờ đây hắn giật phăng nó xuống, kéo theo cả mấy sợi tóc, ném xuống đất, ngọc vỡ tan, tóc đứt rời.
"Làm thiếp thất mà không biết giữ gìn phẩm hạnh, còn đi ve vãn quyến rũ người khác! Ta nuôi nàng còn không bằng nuôi một con chó, ít ra nó còn trung thành với ta hơn!"
Những công tử ca được người đời xưng tụng là thương hoa tiếc ngọc này, kỳ thực đều có điều kiện cả.
Nếu ta có thể làm vẻ vang cho hắn, hắn sẽ thương tiếc ta.
Nếu không, ngược lại còn làm tổn hại đến hắn, hắn sẽ chỉ đá ta đi thật xa mà thôi.
Ta ngoan ngoãn quỳ, vừa khóc vừa nấc lên: "Lục gia thật là không nói lý lẽ, thiếp và Thiệu Thiên hộ đã hơn bốn năm không gặp nhau rồi, ngài cứ việc đi điều tra! Thiếp... thiếp nào biết hắn lại đến gây sự chứ?"
Giang Văn Tự nhíu chặt mày, nhìn xuống ta từ trên cao: "Hắn còn tình cảm với nàng sao?"
Ta kiên quyết lắc đầu.
Tối qua ta đã khuyên Thiệu Chu, đừng ngoảnh lại.
Từ trước đến nay hắn luôn nghe lời ta nhất.
Chỉ vì khi còn nhỏ, mẹ hắn bị sốt cao, ta tốt bụng chăm sóc một lần, về sau ta nói gì, Thiệu Chu đều nghe theo răm rắp.
Ta bảo hắn cùng ta luyện cưỡi ngựa, hắn chưa từng vắng mặt.
Ta bảo hắn lấy tiền mua sách, ngồi ngoài lớp học lén nghe, về nhà dạy lại cho ta, hắn nghiêm túc như một thầy đồ nhỏ.
Sau đó, mẹ hắn bệnh nặng thiếu tiền thuốc, ta nghĩ cách cho hắn, giúp hắn xin được một công việc đưa thư chạy việc vặt.
Hắn chẳng quản mưa gió, tiền bạc kiếm được, ngoài việc mua thuốc thang cho mẹ, đều dùng để mua bánh trái cho ta.
Bản thân hắn một ngày ba bữa cơm, chỉ biết lấy nước suối mà ăn bánh bột thô, vậy mà lại nỡ lòng mua bánh táo cho ta.
Khi ấy, ba người mẹ lắc đầu lia lịa: "Bảo Lương, Tiểu Chu là đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng hai đứa..."
"Không có tương lai."
Không phải chỉ có con người ta mới cần mưu cầu tiền đồ, duyên phận cũng cần có tương lai.
Thiệu Chu nghe lén được câu nói ấy, hắn đặt bánh táo lên khung cửa, lặng lẽ rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]