🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bên trong cửa hông phủ Bá tước, có một bà tử ra đón.

Xem ra nha hoàn đã sớm trốn về báo tin, ta chỉ nói ngắn gọn: "Kẻ thù đến, đã giải quyết xong rồi."

Bà tử quay đầu, quan sát ta từ trên xuống dưới: "Lão thân họ Trịnh, phụ trách trông nom tiểu viện của Hạ tiểu nương. Tiểu nương đã bước vào cửa này, chuyện cũ nên dứt khoát cho rõ ràng, kẻo sau này lại tự chuốc lấy phiền phức."

Ở góc hành lang, một đám tiểu nha hoàn bỗng xuất hiện, tay cầm cành liễu, ngải cứu, hất nước lên người ta từ đầu đến chân.

Thấy còn có người bê hai thùng nước đến, ta vội vàng lùi lại.

Trịnh bà tử túm lấy ta, đẩy về phía trước.

Bà ta không chút khách khí nói: "Hạ tiểu nương xuất thân chốn lầu xanh, vốn dĩ không sạch sẽ, đây là quy củ trong phủ, mong tiểu nương lượng thứ."

Thấy nước sắp dội lên đầu, ta vội vàng nói: "Mau đổi nước nóng đến đây. Nếu ta vừa vào phủ đã ngã bệnh, các ngươi cũng khó tránh khỏi bị trách phạt, chẳng phải là tai bay vạ gió sao?"

Ta lấy từ trong tay áo ra một túi tiền căng phồng, đưa cho Trịnh bà tử: "Trịnh ma ma, cứ làm việc cho thuận tiện, chúng ta cũng không phải là phá bỏ quy củ."

Ta giúp bà ta sửa sang lại cổ áo, cười nói thân thiết: "Ai mà biết được ngày sau sẽ ra sao, phải không nào?"

Trịnh bà tử lặng lẽ đong đếm số bạc, sắc mặt bỗng nhiên dịu lại, nghe lời ta, sai người đi đổi nước nóng.

Không chỉ đổi nước, bà ta còn sai người đổi cả thùng lớn thành bình nhỏ——

Trịnh bà tử lấy từ trong túi tiền ra một ít bạc vụn, chia cho đám nha hoàn: "Hạ tiểu nương sau này cũng là chủ tử của chúng ta, các ngươi phải sáng mắt ra, giữ mồm giữ miệng cho kỹ đấy."



Ta ngoài mặt tươi cười, trong lòng thầm nghĩ phủ Bá tước cao sang đến đâu, cuối cùng cũng chẳng khác gì chốn kỹ viện.

Chốn nhân gian, tiền bạc vẫn luôn đáng giá hơn chân tình.

Nơi nào có người, nơi đó đều như nhau cả.

Ta được đưa đến vườn Mẫu Đơn ở Tây viện, nơi đây vắng vẻ, lạnh lẽo, các bà tử đều đã đi nghỉ, chỉ còn một tiểu nha hoàn mặt trái xoan đang hầu hạ.

Ta hỏi tên nàng, nàng đáp bằng giọng Giang Đông: "Nô tỳ tên Xảo Ngữ ạ."

Ta lại hỏi: "Lục gia đi đâu rồi? Hắn có biết hôm nay ta vào phủ không?"

Xảo Ngữ lộ vẻ mặt buồn rầu: "Lục gia tất nhiên là biết, nhưng mà, nhưng mà..."

Nàng ta chỉ tay sang viện tử bên cạnh, hạ thấp giọng, đầy vẻ ấm ức: "Tiểu nương ở Phù Dung viên, nói mấy hôm nay trong lòng buồn bực, cứ đòi Lục gia phải ở bên cạnh mới chịu, trời còn chưa tối đã xông vào viện chúng ta, quyến rũ Lục gia đi mất rồi."

Ta "ồ" lên một tiếng thật dài, thăm dò hỏi: "Làm vậy có hợp lẽ phép không? Lục thiếu phu nhân không quản sao?"

Xảo Ngữ như được tháo gỡ nút thắt trong lòng, vừa rót trà cho ta, vừa nói: "Thiếu phu nhân ngày ngày ăn chay niệm Phật, bận chăm sóc đứa con trai nhỏ bệnh tật, tính tình lại hiền lành nhu nhược, làm sao mà trị được kẻ ngang ngược, hống hách ấy chứ?"

Ta lại hỏi: "Vị tiểu nương ở Phù Dung viên kia, rốt cuộc là người phương nào vậy?"

Xảo Ngữ thưa, Triệu tiểu nương ở Phù Dung viên ấy, vốn là thị nữ chuyên hầu hạ bút mực bên cạnh công tử Giang Lục.



Ngày ngày nàng ta cùng thiếu gia quanh quẩn trong thư phòng, mài mực rửa bút, phơi sách hong tranh.

Đến khi thiếu phu nhân phát hiện ra thì bụng nàng ta đã lớn rồi, chuyện vỡ lở ầm ĩ cả phủ, bất đắc dĩ mới phải nạp nàng ta làm thiếp.

Trước đây khi còn ở chốn thanh lâu, ta thường nghe các vị công tử nhà giàu kể chuyện hậu trạch.

Nhà càng giàu sang quyền quý, chính thất càng có xuất thân cao, hơn hẳn thiếp thất, lẽ nào lại không trị được ư?

Huống chi nàng ta chỉ là một nha hoàn thấp hèn.

Ta thong thả nhấp trà, làn khói trắng ấm nóng lượn lờ trước mắt khiến ánh nến trên bàn trở nên mơ hồ.

Mắt tuy không nhìn rõ, nhưng lòng ta thì sáng tỏ:

Trừ phi Lục thiếu phu nhân cố tình làm ngơ, ngồi xem gà chó tranh nhau để rồi ngư ông đắc lợi.

Xảo Ngữ hỏi ta có muốn đến Phù Dung viên giành người hay không, rồi tính toán ra sao.

Ta kéo nàng ta ngồi xuống, rót trà cho nàng ta rồi thong thả nói: "Chưa vội, ngươi cứ kể rõ ràng cho ta nghe, ta đến phủ, mỗi tháng được lĩnh bao nhiêu tiền tiêu vặt? Những món đồ lão gia và phu nhân ban thưởng có được phép tặng cho người khác hay không?"

Hỏi rõ ràng chuyện tiền nong rồi, ta mới an tâm được.

Ta đứng dậy, bước đến bên giường, vỗ vỗ tấm chăn gấm êm ái: "Những chuyện khác, cứ để đó, ngủ dậy rồi tính."

Nào ngờ trời còn chưa sáng, đã có kẻ om sòm còn hơn cả tiếng gà gáy ——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.