Bữa cơm này cũng không thể ăn tiếp được nữa. Sau khi ra khỏi hành lang, Hứa Vị Trì dứt khoát đưa Phàn Kỳ rời khỏi khách sạn.
Phàn Kỳ có thể cảm nhận được Hứa Vị Trì đang rất giận, nhưng cơn giận của anh không giống như những lần trước đây cậu thường chọc anh.
Khí áp xung quanh Hứa Vị Trì rất thấp, vậy nên lên xe mười mấy phút, hai người cũng không nói câu nào với nhau, mỗi người ngồi một bên, cứ như hai người lạ chỉ tạm thời ghép xe đi cùng.
Hứa Vị Trì cũng không nói với tài xế đi đâu, xe cứ đi mãi như vậy, không có mục tiêu.
Hứa Vị Trì có vẻ rất bận, thỉnh thoảng nghe một cuộc điện thoại, thỉnh thoảng sẽ cầm điện thoại sắp xếp công việc, có lúc còn mắng cấp dưới của mình một trận.
Phàn Kỳ không dám làm gì, chỉ cúi đầu nghịch ngón tay của mình, thi thoảng trộm liếc nhìn Hứa Vị Trì một cái.
Đến khi Hứa Vị Trì buông điện thoại xuống, Phàn Kỳ quay đầu nhìn anh, thấy dáng vẻ anh mệt mỏi dựa vào ghế, mắt nhắm nghiền, bàn tay giơ lên niết mi tâm.
Phàn Kỳ cẩn thận dịch mông qua, tới gần Hứa Vị Trì một chút. Cậu nhìn bàn tay Hứa Vị Trì đang đặt trên đùi, suy nghĩ một chút, đưa tay qua phủ lên bàn tay anh.
Hứa Vị Trì mẫn cảm phát hiện, nhưng anh chỉ thoáng mở mắt, sau đó trở tay nắm lấy tay Phàn Kỳ, mười ngón tay đan vào nhau.
Phàn Kỳ hỏi: “Anh có đói không?”
Hứa Vì Trì: “Không sao.”
Phàn Kỳ: “Em thấy anh chẳng ăn được mấy.”
Hứa Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-nhieu-toi-theo-duoi-em-di/1149544/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.