Do vẫn còn nhiều thời gian, Hứa Vị Trì không có ý định đứng dậy, Phàn Kỳ cũng ăn vạ không chịu đi luôn.
Trước khi Phàn Kỳ đi khỏi, hai người còn dây dưa thân mật thêm hồi lâu. Mãi khi hai đôi môi tách rời, Phàn Kỳ và Hứa Vị Trì nằm cạnh sóng vai, trong lòng đều là vị ngọt nói không thành lời.
Hứa Vị Trì như vứt bỏ được gánh nặng trong lòng mà Phàn Kỳ vẫn luôn lo ngại. Lần này gặp mặt, Phàn Kỳ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Thời gian không còn sớm, xe chị Dương đặt cho Phàn Kỳ xem chừng cũng đã đến. Phàn Kỳ ngồi dậy trước, giây tiếp theo, Hứa Vị Trì cũng ngồi dậy theo.
“Xì.” Phàn Kỳ nhìn Hứa Vị Trì, cười rộ lên.
Hứa Vị Trì bị Phàn Kỳ lăn qua lộn lại một hồi, lúc này trang phục chẳng còn nghiêm chỉnh, thắt lưng cũng bị kéo lệch.
Hứa Vị Trì lần theo ánh mắt Phàn Kỳ mà tự nhìn lại mình, rồi bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Phàn Kỳ, trong ánh mắt dường như muốn nói, em xem kiệt tác của em đi.
“Anh à,” Phàn Kỳ ngồi dịch mông qua, thò tay tới: “Em giúp anh sửa sang lại chút nha?”
Hứa Vị Trì lập tức nắm lấy cổ tay Phàn Kỳ, vẻ mặt thể hiện rằng, anh còn lâu mới tin em giúp anh sửa sang lại: “Không cần.”
Phàn Kỳ vui vẻ cười phá lên, sau đó như nhìn thấy cái gì, cười lại càng lớn hơn.
“Hứa Bự Bự.” Phàn Kỳ gọi một tiếng.
Không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Một giây sau.
“A!”
Phàn Kỳ bị khống chế.
“Em sai rồi, anh ơi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-nhieu-toi-theo-duoi-em-di/1149541/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.