Phàn Kỳ nói xong câu này, cũng thoáng khựng lại một chốc.
Ai cho mày mặt mũi hả?
Người ta đưa mày đến bệnh viện, ngồi đợi mày truyền nước biển, còn giúp mày dọa chạy mấy tên côn đồ, đưa mày về nhà, nên mày đắc ý đấy à?
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, quả thật Hứa Vị Trì đã làm rất nhiều chuyện, thật sự rất dễ khiến cho người ta đắc ý.
Phàn Kỳ là đứa mạnh mồm, lúc nào cũng muốn nói gì thì nói cái đó, nhưng nói xong thì lại đứng một bên run bần bật.
Thế là để xoa dịu bầu không khí, cậu cười gượng một tiếng, lộ ra chiếc lúm đồng tiền nhất kích tất sát.
“Để tôi cõng cậu lên.” Một lát sau, Hứa Vị Trì đưa ra đáp án.
Phàn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, thấy Hứa Vị Trì xoay người ngồi xuống một chút, cậu vô cùng vui vẻ mà nhấc một chân, nhảy lên.
Ui, bả vai anh ấy rắn chắc ghê ó (*´﹃`*).
Dáng người Phàn Kỳ nhỏ hơn so với Hứa Vị Trì, Hứa Vị Trì cõng cậu đi cũng không tốn quá nhiều sức lực. Đèn của hành lang là loại đèn cảm ứng cần phải chạm vào mới sáng được, vả lại cái đèn này duy trì cũng chả được bao lâu, nên đến mỗi một tầng đều phải chạm một lần.
Cầu thang cũng không dài, Hứa Vị Trì cõng Phàn Kỳ bước từng bước một lên trên, không nhanh mà cũng không chậm.
Đoạn thời gian đi năm tầng lầu này, Phàn Kỳ đều vẫn luôn ghi tạc ở trong lòng. Tuy rằng chưa đến mức là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong quá trình chung sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-nhieu-toi-theo-duoi-em-di/1149513/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.