Khi đã vào được trong studio của Rebecca Schayes, Larry Gandle gọi di động cho vợ. “Anh sẽ về muộn,” gã nói.
“Đừng quên uống thuốc,” Patty bảo gã.
Gandle bị bệnh tiểu đường nhẹ, điều trị bằng ăn kiêng và thuốc. Không chứa insulin.
“Anh nhớ rồi.”
Eric Wu, vẫn đeo headphone Walkman, cẩn trọng trải một tấm bạt bằng nhựa vynil xuống gần cửa.
Gandle cúp máy điện thoại và đeo vội đôi găng tay cao su nhân tạo vào. Việc sục sạo phải toàn diện và rất mất thời gian. Như hầu hết bọn thợ chụp ảnh, Rebecca Schayes lưu trữ lại hàng tấn các bản âm. Mấy thứ đó được tống đầy trong bốn tủ kim loại to. Chúng xem lịch làm việc của Rebecca Schayes. Cô sắp kết thúc một ca chụp. Cô sẽ quay lại đây làm việc trong phòng tối trong vòng một giờ nữa. Không đủ thời gian.
“Mày biết cái gì có thể có ích không,” Wu nói.
“Cái gì?”
“Biết chúng ta đang tìm cái chó chết gì.”
“Beck nhận được những cái email bí ẩn,” Gandle nói. “Và hắn làm gì? Lần đầu tiên trong tám năm, hắn lao đến gặp cô bạn cũ của vợ. Chúng ta cần biết tại sao.”
Wu nhìn gã một lúc. “Tại sao chúng ta không đơn giản là đợi rồi hỏi cô ta?”
“Sẽ thế, Eric.”
Wu chậm chạp gật đầu và quay đi.
Gandle phát hiện ra một bàn kim loại dài trong phòng tối. Gã thử kiểm tra cái bàn. Vững. Kích cỡ phù hợp. Bạn có thể đặt ai đó trên bàn và trói chân vào chân bàn.
“Chúng ta mang theo bao nhiêu dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-mot-ai/1932952/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.