<tbody>Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là Washington Square Park. Đúng là phải bốn giờ nữa tôi mới nên có mặt ở đó. Nhưng mặc cho những cuộc gọi khẩn cấp, hôm nay tôi nghỉ. Tự do như một chú chim, như Lynyrd Shynyrd sẽ hát - và chú chim này muốn bay xuống Washington Square Park.
Tôi đang trên đường ra khỏi phòng khám thì máy nhắn tin lại một lần nữa réo cái bài hát bi ai của nó. Tôi thở dài và xem số. Số di động Hester Crimstein. Và nó được đánh dấu khẩn cấp.
Không thể là tin tốt lành.
Trong một lúc, tôi cân nhắc không gọi lại - chỉ tiếp tục bay - nhưng có chuyện gì nhỉ? Tôi quay về phòng khám. Cửa đóng, và cái cần màu đỏ được gạt lên. Điều đó có nghĩa là một bác sĩ khác đang sử dụng phòng.
Tôi xuống cầu thang, rẽ trái và tìm thấy một phòng trống ở khu sản - phụ khoa của phòng khám. Tôi thấy mình như một tay trinh thám trong doanh trại kẻ thù. Căn phòng sáng lóa lên bởi quá nhiều kim loại. Được vây quanh bởi bàn đạp chân và những dụng cụ trông rất khiếp như từ thời trung cổ, tôi quay số điện thoại.
Hester Crimstein không buồn nói xin chào: “Beck, chúng ta gặp rắc rối lớn. Cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở phòng khám. Có chuyện gì thế?”
“Trả lời cho tôi một câu hỏi,” Hester Crimstein nói. “Lần cuối cùng cậu gặp Rebecca Schayes là khi nào?”
Tim tôi bắt đầu thình thịch chầm chậm. “Hôm qua. Sao?”
“Và trước đó?”
“Cách đây tám năm.”
Crimstein buông một câu chửi thề.
“Chuyện gì thế?” tôi hỏi.
“Rebecca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-mot-ai/1932935/chuong-24.html