<tbody>Khi về đến nhà, Shauna ngồi sụp xuống chỗ yêu thích của mình trên đi văng. Linda ngồi cạnh và vỗ nhẹ lên đùi cô. Shauna ngả đầu xuống. Cô nhắm mắt lại khi Linda vuốt ve tóc cô.
“Mark ổn không?” Shauna hỏi.
“Có,” Linda nói. “Vậy cậu có phiền nói cho em biết cậu đã ở đâu không?”
“Chuyện dài lắm.”
“Em chỉ ngồi ở đây đợi để nghe về em trai em.”
“Cậu ấy đã gọi cho tớ,” Shauna nói.
“Sao cơ?”
“Cậu ấy an toàn.”
“Ơn Chúa.”
“Và cậu ấy không giết Rebecca.”
“Em biết mà.”
Shauna quay đầu nhìn lên, Linda đang chớp mắt. “Cậu ấy sẽ ổn thôi,” Shauna nói.
Linda gật đầu, quay đi.
“Sao thế?”
“Em đã chụp những bức ảnh đó,” Linda nói.
Shauna ngồi dậy.
“Elizabeth đến văn phòng em. Nó bị thương nặng lắm. Em muốn nó đi bệnh viện. Nó bảo không. Nó chỉ muốn em chụp lại.”
“Đó không phải là một tai nạn ôtô?”
Linda lắc đầu.
“Ai đánh cô ấy?”
“Nó bắt em hứa không được nói.”
“Tám năm trước rồi,” Shauna nói. “Nói tớ nghe đi.”
“Không đơn giản như thế đâu.”
“Phải rồi không đơn giản.” Shauna ngập ngừng. “Mà tại sao cô ấy lại đến chỗ em? Và bằng cách nào em nghĩ đến việc bảo vệ...” Giọng cô xa vắng dần. Cô nhìn Linda trân trối. Linda không phản ứng gì, nhưng Shauna nghĩ đến điều Carlson đã nói với cô ở tầng dưới.
“Brandon Scope,” Shauna nhẹ nhàng nói.
Linda không đáp lại.
“Hắn chính là kẻ đánh cô ấy. Ôi Chúa ơi, không lạ gì sao cô ấy lại đến chỗ em. Cô ấy muốn giữ bí mật. Tớ hay Rebecca, bọn tớ sẽ buộc cô ấy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-mot-ai/1932903/chuong-37.html