Phần 1Một cuộc điện thoại, khiến trái tim anh lại rối loạn.
Đêm muộn, ngủ không nổi, nhớ lại từng câu nói của cô.
Thật buồn, chỉ là mấy câu nói đơn giản thế mà trái tim đã không thể yên ổn,như vậy phải làm thế nào để thuyết phục chính mình, thuyết phục người khác, làmthế nào để thực sự buông tha cô, quên cô đi?
“Từng yêu anh và được anh yêu, thực sự là một chuyện hạnh phúc, như vậy cũngđủ rồi .”
Như vậy, thực sự đã đủ rồi sao? Hạnh phúc của cô, chỉ có một đoạn vậy tươnglai thì sao?
“Cám ơn anh, Tử Tu. Em thực sự hy vọng, anh có thể tìm được hạnh phúc củaanh.”
Nếu cô thực sự hiểu anh, chẳng lẽ lại không biết hạnh phúc của anh ở đâu sao?Nếu có thể yêu được người khác, hôm nay tại sao còn có thể ở đây cùng cô dây dưakhông rõ?
Anh đứng ở bên cửa sổ, quan sát ánh đèn vạn nhà phía dưới, trong con mắt củaanh, không có nơi nào thực sự ấm áp chờ đợi anh, ban đêm thâm tịch, trái tim anhlạnh như băng, hư không trống rỗng, vĩnh viễn chỉ có một mình anh, Đây là hạnhphúc sao?
Bật mở radio, tìm được kênh quen thuộc, ít nhất, trước mắt đã tìm được mộtchút ấm áp nhỏ nhoi.
Hôm nay, gặp lại một người quen đã lâu không gặp, cùng cô nói chuyện mộtchút. Cô ấy thay đổi không ít, cô gái bên nhà trước kia còn có chút tính tìnhtrẻ con ngây thơ, bây giờ trở nên thành thục hiểu chuyện, chỉ là trong nụ cườiấy, có một chút tang thương u buồn mà trước kia không hề có. Trước kia cô béluôn ngại ngùng vì khuôn mặt hơi tròn, giống trẻ con, không có phong thái của mỹnhân cổ điển, nhưng bây giờ, cô rất gầy, vòng eo mảnh khảnh, khuôn mặt tráixoan, thật là có bộ dáng của tiêm nhược mỹ nhân. (Tiêm nhược mỹ nhân: vẻ đẹptinh tế)
Tôi nhìn thấy thực đau lòng lắm, có thể đoán được mấy năm nay cô ấy nhất địnhgặp không ít khó khăn, cô giống hệt như em gái tôi, nhưng mà tôi lại không cócách nào nói thêm gì cả, bởi vì…… ưu thương của cô đến từ em trai của tôi.
Một đoạn tình yêu ngọt ngào đẹp đẽ như thế, vì sao lại biến thành như vậy? Rõràng hai người họ, đều rất để ý tới đối phương. Một người, có thể vì bạn traikhông muốn nhìn thấy, mà sáu năm cô không dám về nhà một lần, đem chính mình tớimột thành phố xa lạ. Một người khác, đem trái tim đặt ở nơi hoang vắng lạnh lẽo,không hề nói đến chuyện tình yêu, họ đều bị thương, không ai khá hơn đối phươngcả.
Khi tuổi trẻ không đủ thành thục lý trí, kiêu ngạo, ngờ vực một chút, cònnhiều nhân tố khác khiến cho tình yêu nứt vỡ, mất đi, còn bây giờ, trải quanhiều việc như vậy, trưởng thành rồi, đã học được cách để yêu chính mình, yêuthương đối phương, trân trọng người bên cạnh mình, nhưng tại sao lại không thểcho đối phương một cơ hội?
Trái tim là của em, nó đang nói gì, chính em rõ ràng nhất, không cần anh phảinhiều lời. Tu, nếu em nghe được, anh chỉ muốn nói cho em, giậm chân tại chỗ, sẽkhông tốt cho em đâu, nếu em nói vì khúc mắc luôn nặng trịu trong lòng kia: Nóđã tồn tại, không làm cách nào được, lại không thể buông tay, vậy chỉ có thểtiếp nhận. Mấy năm nay, em ra sao, anh hiểu rất rõ, cũng bởi vì quá rõ, cho nênanh biết, em không thể không có cô ấy. Quá khứ, đã qua rồi, các em còn có tươnglai, trong tình yêu, không phải chỉ cần hứa hẹn và che chở, khoan dung và thathứ càng quan trọng hơn, em hiểu chứ? Bài hát này, tặng cho em, cũng tặng chonhững người đang gặp khó khăn trong tình yêu, mong các vị có thể một lần nữanhìn lại chính mình, để cho những gì đang làm các vị bối rối có thể sớm đượcgiải thoát .
Trước kia đi ngủ thường có hơi thở của em trong không khí
Sau khi chia tay lại thường ảo tưởng em trở về
Gió thổi bên cửa sổ làm tắt ngọn đèn nhưng lại không hỏi đến đau khổ củaanh
Anh còn rất yêu em nhưng lại không dám thừa nhận
Ánh bình minh chiếu sáng làm hiện lên một tia hối hận
Sau khi chia tay anh thường sợ hãi lau nước mắt
Trái tim hoảng sợ mất đi lý trí bao vây khiến anh rất cô đơn
Anh thức trắng đêm chờ vết thương lành miệng
Chia tay đau khổ anh một mình chịu đựng, ai đã nói yêu là phải bày tỏ
Anh không muốn yêu ai, chỉ muốn được em bên cạnh
Em đi rồi không ai có thể giúp anh đỡ buồn trong đêm tối
Tình yêu của anh em có thể tàn nhẫn chối bỏ
Còn có thể xóa đi một cách dễ dàng
[ từ: Trần tín vinh ]
Anh an tĩnh đứng lặng, thật lâu, thật lâu –
Sau đó, cầm lấy chìa khóa xe, chạy vội ra bên ngoài.
Phần2
Dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ ở của cô. Hạ Vịnh Tự mở cửa, vừa thấy anh,có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc đó cũng không ảnh hưởng tới những rung độngcủa anh.
Hai tay anh không ngần ngại ôm cô, một nụ hôn sâu nuốt hết tiếng kinh hô củacô.
Cái hôn của anh mạnh bạo, khắc sâu, cũng điên cuồng, lời lẽ giao triền, khátkhao hương vị mong nhớ đã lâu.
Chờ khi anh buông tay, cô ho nhẹ.“Tử Tu, anh……”
Thật chú ý, đôi mắt thâm thúy của anh chăm chú nhìn gương mặt ửng đỏ của cô,đôi môi nhợt nhạt, giọng nói khàn khàn trầm thấp:“Em có thể cự tuyệt.”
Cùng anh yêu thương một khoảng thời gian, cô biết này hàm nghĩa của ánh mắtnày, không cần suy nghĩ, cô kiễng chân lên, ngửa đầu đáp trả. Anh không ngầnngại, gọn gàng ôm cô, đi về phía phòng ngủ.
Kích tình dừng lại, đệm chăn lộn xộn phía dưới hai cơ thể vẫn thân mật giaotriền.
Quan Tử Tu điều chỉnh hô hấp, lòng bàn tay ôn tồn vuốt ve tấm lưng trần củacô, nhớ lại hoan ái vừa rồi, anh tựa hồ quá mức kịch liệt, tình cảm khóa chặtmột khi đã mở, sẽ như đại dương, không thể ngăn chặn.
“Đúng rồi, Tiểu Tinh!” Anh thấp giọng. Thật sự là giáo dục không tốt, họ đềukhông khống chế được.
Anh bị đè nén lâu lắm, sáu năm khát vọng, sáu năm chua xót, khẩn cấp mongmuốn có thể phát tiết ra, hơn nữa cô phối hợp rất tốt, đáp lại nhiệt tình nhưthế, anh hoàn toàn không thể khống chế chính mình, tận tình làm loạn.
Trong quá trình, cô luôn thì thào gọi tên anh, khi anh ở nơi sâu thẳm nhấtcủa cô, cô ôm chặt anh, run run, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, cuối cùng cũngkêu lên –
Tiếng cô vong tình như vậy, anh một chút cũng không dám trông mong Tiểu Tinhhoàn toàn không nghe thấy.
Cô hơi xấu hổ.“Tiểu Tinh…… Ở nhà mẹ nuôi của nó.”
Ánh mắt anh càng đậm.“Ý em là, đêm nay tùy anh?”
“Em…… Không phải……” Không phải là ý đó! Cảm giác hình như cô đang khéo léomời mọc……
Quan Tử Tu mỉm cười, nhẹ hôn cô một cái.“Yên tâm, anh không phải người khôngbiết chừng mực.”
Cô có chút nghi hoặc, nâng tay khẽ vuốt khuôn mặt bình tĩnh ôn hòa của anh,hàn ý trong đáy mắt đã không còn, giờ phút này anh thực ôn nhu, thực giống nhưquá khứ đã qua, còn có tình yêu gắn bó, mãi mãi không xa rời.
“Tử Tu, anh làm sao…… Em không hiểu.”
Quan Tử Tu bắt lấy tay cô, nắm lấy năm ngón tay.“Không có gì, chỉ là nghĩthông suốt.”
“Nghĩ thông suốt?”
“Đại ca nói không sai, đã hiểu ra một số chuyện, anh đau khổ, người khác cũngkhông tốt hơn, chuốc khổ lại làm tổn thương người khác, phải không? Anh khôngmuốn cứ mãi giằng co như vậy.”
Cho nên, cho nên…… ý của anh là……
“Vẫn chưa hiểu?” Anh nhẹ nhàng thở dài.“ý của anh là, chúng ta bắt đầu lạiđược không.”
Hạ Vịnh Tự mở to mắt, khiếp sợ, kinh ngạc, thực lâu sau cũng không thể phảnứng.
Cô không ngờ anh sẽ nói như vậy, thực sự không ngờ! Cô bây giờ ngay cả thathứ cũng không dám cầu xin, anh còn hận cô như vậy, cô căn bản không dám mong,anh gắng đạt tới hoàn mỹ như vậy, yêu cầu đối với tình yêu tuyệt đối là chuyênnhất trung trinh, vậy mà lại còn nguyện tiếp nhận đoạn tình yêu có vết nhơ kia,cô biết, để anh quyết định được chuyện này, có bao nhiêu khó khăn……
Nước mắt, một hạt lại một hạt rơi xuống nhưng không có sự vui sướng, anhhoang mang nhíu mày, hai tay lau nước mắt cho cô.“Làm sao vậy?”
“Xin lỗi……” Cô biết hôm nay anh quyết tâm muốn cùng cô, nhưng mà…… Cô làm saocó thể? Cô không ccó tư cách đó, không xứng cũng không thể tiếp nhận được……
“Xin lỗi cái gì?” Anh có cảm giác những gì cô sắp nói không phải điều anhmuốn nghe.
“Xin lỗi, thực sự cám ơn anh, nhưng mà…… Em không thể.”
Sắc mặt anh trầm xuống.“Nói cho rõ ràng! Cái gì mà không thể?! Nếu không thể,vậy em vừa mới nghĩ gì? Không muốn cùng nhau, vì sao muốn lên giường vớianh?!”
“Em nghĩ là…… nghĩ là…… Chỉ có một đêm……”
Cô đem anh trở thành đối tượng tình một đêm?!
“Hạ Vịnh Tự! Cô nói lại lần nữa!” Anh tức giận, sáu năm trước cũng chưa từngtức giận như vậy như vậy!
Đau khổ hết nửa ngày, quyết định buông xuống tất cả, quyết định quý trọng côvà tương lai của họ, ai cũng biết anh rất thực lòng, cô lại nói:“Không cần,chúng ta chơi đùa cũng được mà!”
Không có gì đáng cười hơn, lại đau lòng hơn nữa.
Thì ra, luôn là anh tự mình đa tình, cô căn bản không mong muốn tương lai củahọ.
“Em nghĩ rằng…… Như vậy với anh tốt hơn……” Anh xứng đáng có được tình yêu tốthơn, thuần khiết hơn, thứ mà cô không thể cho nổi.“Anh không cần miễn cưỡng hứahẹn gì đâu, em thực sự không sao, nếu tạm thời anh còn chưa buông xuống được,thì em vẫn luôn ở đây, ngày nào đó tìm được tình yêu phù hợp, anh hãy đi nắmchắc hạnh phúc của mình……”
Cho nên, tình yêu của anh, thật lòng của anh, hôn nhân của anh, cái gì côcũng không cần, cái gì cũng không quan tâm?!
“Cô nói là chỉ cần tôi muốn, lúc nào cô cũng có thể mở chân ra, không cần hứahẹn, không cần thật lòng, giá rẻ hơn cả kỹ nữ phải không?!” Anh lạnh lùng tràophúng.
Cô không thể phản bác, trầm mặc rơi lệ.
Cô biết lúc này, anh thực sự tức giận, đêm chia tay sáu năm trước đó, anhcũng không dùng những lời nói thương tổn cô như vậy……
“Nhưng mà, cô đem mình trở thành kỹ nữ, cũng phải hỏi một chút xem đối phươngcó đồng ý làm khách làng chơi hay không! Đâu phải chỉ cần cô tình nguyện làđược.” Anh nhảy xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo, coi cô như độc xà mãnhthú, xa xa lùi lại.
“Tử –”
“Không được gọi tôi!” Anh rống giận, mỗi đống phẫn hận không có chỗ pháttiết.“Quá đủ rồi! Hạ Vịnh Tự, tôi thua cô! Cô luôn như vậy, tùy ý đùa nghịchtình cảm của người khác, tình yêu không phải trò chơi, có thể tự nhiên thuphóng, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, tôi không phải cô! Nếu cô thực sự biếtcái gì là tốt nhất với tôi thì sẽ không dùng cách này sỉ nhục tôi!”
Khách làng chơi? À, anh tự trào phúng, không biết là đùa cợt cô, hay là tựmình đa tình chính mình. Tại sao anh lại đem chính mình đến nông nỗi ấy?”Tôithật sự là bị coi thường, mới có thể để cho cô một lần lại một lần giẫm lên tìnhyêu của tôi như vậy!”
Cô không nói gì, nước mắt lẳng lặng chảy ra, khó có thể giải thích, cũng —không thể giải thích.
Anh bừng tỉnh không nghe thấy cô giải thích, chỉ nhìn cô chăm chú, gằn từngtiếng, nặng nề phun ra:“Biết không? Tôi rất hận cô, sáu năm trước cũng không hậnđến như vậy.”
Không liếc nhìn cô một cái, anh bước đi kiên quyết, tiếng đập cửa thật mạnh,làm lòng cô rất đau.
“Em xin lỗi, Tử Tu, thực sự xin lỗi…… Không phải em không yêu anh…… Khôngphải không muốn cho anh tương lai, mà là…… Em không thể để cho anh oan khuấtnữa…… Anh có hiểu không?!” Nước mắt thấm đẫm hai bên má chảy vào gối, cảm nhậnhơi thở cảu anh lưu lại nơi đây, gắt gao, ôm thật chặt chiếc chăn có hơi ấm củaanh, giống như đang ôm anh vậy.
Phần 3
“Tôi rất hận cô, sáu năm trước cũng không hận đến như vậy.” Cái nhìn của anhtrước kia rời khỏi, quyết tuyệt mà lạnh như băng.
“Cô luôn như vậy, tùy ý đùa nghịch tình cảm của người khác, tình yêu khôngphải trò chơi, có thể tự nhiên thu phóng, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, tôikhông phải cô!” Không có, em không có, Tử Tu, em thực sự không muốn thương tổnanh……
“Tôi thật sự là bị coi thường, mới có thể để cho cô một lần lại một lần giẫmlên tình yêu của tôi như vậy!” Không phải! Em so với ai cũng quý trọng những thứanh cho hơn, Tử Tu……
“Tử Tu!” Cô bừng tỉnh, thở nặng nề, một bên má ẩm ướt, không rõ là mồ hôi haynước mắt.
Cô ôm chặt chính mình, đau khổ biến thành một hàng dài.
Cô không biết làm thế nào cả, trong đầu luôn hiện lên những lời nói của anhđêm đó, ánh mắt đau lòng đó…… Chỉ cần nhớ lại một lần, trái tim đau khổ lạihoảng loạn đau đớn, không thể bình tĩnh, phảng phất giống như sáu nămtrước……
Cô không thể an ổn, luôn nhớ anh, khi ngủ cũng khóc, vừa thức dậy cũng khóc,mãi đến khi phát hiện mình còn có mục tiêu sống khác……
Từng trận đau đớn dồn dập trong lòng cô, cô cắn chặt đôi môi tái nhợt, khôngcho tiếng nức nở của chính mình bật ra.
Họ có lẽ không có tương lai, nhưng thực sự muốn để cho anh đi như vậy, cả đờioán trách cô như vậy sao?
Cô nhớ tới lời nói của đại ca…… Tình yêu này dường như muốn hủy diệt anh, còncó sự tin tưởng của anh với tình yêu, trong sáu năm này, anh vẫn mãi không đượcgiải thoát, như vậy anh làm sao có được hạnh phúc? Anh có bao nhiêu cái 6 năm đểmà lãng phí?
Cho dù thực sự muốn tách ra, có phải nên nói rõ ràng không, phải làm cho anhhiểu được, cô rất quý trọng tất cả những gì anh đã cho cô, cô chưa từng có ý đùabỡn chơi đùa anh gì cả, để cho anh có thể được giải thoát, vui vẻ mà tách ra,bình tâm không oán không hận, như vậy, anh mới có thể thoải mái đối diện vớinhững đoạn tình cảm tiếp theo.
Nghĩ đến điều này, cô nhịn đau, bàn tay run rẩy hướng về phía đầu giường,chậm rãi, cố sức bấm số điện thoại.
Tiếng chuông vang lại vang tiếp, anh không nhận.
Cô không từ bỏ, một lần lại một lần nữa, sau đó, đầu dây bên kia có tín hiệu,cô nhanh chóng gọi:“Tử …”
“Hạ Vịnh Tự! Tôi thực sự thực hy vọng mình chưa từng quen biết cô, quá khứ đãqua rồi, tôi đã hiểu rồi, mời cô buông tha cho tôi được không.” Anh vô lực thởdốc, chẳng lẽ phải bức chết anh, cô mới cam tâm sao?
Anh giận dữ cắt đứt cuộc trò chuyện, dập máy.
Từ hôm đó, số điện thoại của anh làm thế nào cũng không liên lạc được.
Cô đi tới bệnh viện tìm anh, đồng nghiệp của anh nói anh xin nghỉ phép dàihạn, đi đâu không biết cũng không biết bao giờ về.
Cô nghĩ, lúc này cô thật đã khiến anh chết tâm, anh quyết tâm sẽ buông tay,không mảy may gì nữa.
Anh, sẽ không bao giờ cho tha thứ cô nữa.
Phần 4
“Lợn siêu lười, dậy mau!” Một vật thể màu hồng phấn không rõ là gì tiến vềphía giường, tiếng gọi lớn rót vào tai người nằm trên đó.
“Điếc tai quá.” Kéo chăn lên cao, ngăn chặn tạp âm.
“Dậy mau, dậy đi, nhanh lên……” Thứ màu hồng phấn chưa từ bỏ ý định, lặp lạilần nữa.
“Đang hát xướng sao!” Bị quấy rầy không có cách nào chống lại, Quan Tử Tu mởmắt, quả thực muốn khóc.
Rõ ràng là về nhà nghỉ ngơi, vì sao ông trời còn phái ma vật này đến tra tấnanh?
Có lẽ biết anh có thể chấp nhận mọi màu sắc, chỉ là không thể chấp nhận khuônmặt màu hồng phấn dễ thương này, ai bảo cô là bảo vật trong lòng cả nhà, cộngthêm khi anh tức giận đến mức nào, chỉ cần cô lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu hồnnhiên, cơn tức dù thế nào cũng không thể tiếp tục.
“Tiểu thư Quan Tử Duyệt, chú nhìn thấy quần lót rồi đó.” Anh tức giậnnói.
“A!” một tiếng hô lớn, nhanh chóng kéo chiếc váy màu phấn hồng xuống ngồingay ngắn.
Dáng ngồi thật là thục nữ, nhưng…
“Một cô bé thục nữ cũng sẽ dùng dáng ngồi bá vương ở trên bụng người khác vàosáng sớm đâu.”
“Vậy chú dậy đi chứ. Cháu biết chú ba tâm trạng không tốt, cháu với chú đi rabờ suối câu cá đi.”
Rõ ràng ý đồ của con bé đâu có đơn giản.“Muốn có người thay cháu chặn papabên ngoài vậy cứ việc nói thẳng.”
“Chú ba …” Tiếng gọi mềm yếu ngọt ngào, làm nũng anh.
Anh lại thở dài một hơi, nhận lệnh đứng dậy.
Sự tra tấn với anh còn chưa xong. Rửa mặt chải đầu xong ngồi ở bàn ăn, ngaycả cơm cũng khiến anh ăn không ngon.
“Trái tim gắn kết chặt chẽ như vậy sao có thể saygoodbye, anh so với em cònhiểu hơn, yêu quá sâu sẽ làm người ta vô cùng dũng cảm, anh tự phản bội chínhmình để chờ đợi em. Bắt bàn tay buông ra không nói một câu saygoodbye, coi nhưđây là sự chiều chuộng cuối cùng với em, lạnh lùng mặn mặn nhạt nhạt, sau nàykhông quan tâm nữa, chỉ cần em có thể vui vẻ……”
Thật sự quá đủ! Tiếng gọi tình yêu như vậy, tại sao không đi tham gia thi đấuca nhạc?
Vì sao? Vì sao anh lại chọn đúng thời điểm mấy tên tiểu quỷ này nghỉ hè mà vềnhà? Anh lại không ngừng chất vấn ông trời.
“Anh là người dù đau cũng không nói ra miệng, anh là người dù muốn cũng nhấtđịnh không đến, em từng yêu anh, giống như nụ hoa nương nhờ ngọn cây, nhưng khigió nhẹ nhàng thổi tới, hạnh phúc lại héo rũ. Anh là người dù yêu cũng sẽ khôngnói ra, anh là người dù có khó khăn cũng không gục ngã, hỏa lực hừng hừng tronghai mắt, đừng biến thành bụi tan quá nhanh, nếu có được hạnh phúc, anh sẽ khôngrơi lệ……”
Vì sao sáng sớm nó đã nghe loại nhạc này?
Hoàn toàn mất khẩu vị, anh lạnh mặt buông bát xuống.“Quan Tử Cần! Cậu mộtngày không phá cổ họng làm hỏng lỗ tai người khác thì không chịu được sao?”
Đã một tuần nay, nó hát gì không hát, lại chọn cái bài hát phản bội với chiatay này là sao?
Cứ ngỡ là Quan Tử Cần sẽ đấu khẩu với anh vài câu, kết quả Quan Tử Ngôn lạibước vào, những lời mắng nhiếc phun ra đến miệng lại phai nuốt trở lại.
“Khẩu vị không tốt?” Nhìn xuống bàn cơm chưa hề vơi đi, Quan Tử Ngôn có chútđau lòng.“Ăn nhiều một chút, gần đây cậu gầy đi rất nhiều.”
“Vâng.” Không yên lòng ăn hai miếng, nhìn thấy huynh trưởng lấy một chút thứcăn trên bàn, thuận miệng hỏi một câu:“Kia không phải thứ Tiểu Hắc thường ănsao?”
Tiểu Hắc là chú chó trước đây cha anh nuôi, nó rất được yêu quý. Những đứacon của ông, không phải học đại hcoj thì cũng lên những thành phố lớn để pháttriển, rất lâu mới trở về thăm nhà, cha mẹ thức sự rất buồn, vừa khéo con chónhà hàng xóm đẻ được 5 chú chó con, liền muốn mang về nuôi, từ một chú chó nhỏmới sinh bé bằng lòng bàn tay, nuôi dưỡng đến tận bây giờ, tâm sự của cha anhđều nói với nó, quả thực coi nó như một đứa con trai vậy.
Về sau không biết tại sao, vào một buổi sáng, lại không thấy nó đâu. Có lẽcha anh quá yêu nó, cũng như quá tin tưởng nó, cho nên không nhốt nó lại, đếnbây giờ cũng không ngờ có một ngày nó sẽ bỏ ông đi mất, chuyện này khiến cho anhrất buồn, không đành lòng nhìn chỗ trống đó, vốn định mua chú chó khác về thaythế Tiểu Hắc, nhưng cha anh không đồng ý, từ đó không nuôi dưỡng vật cưng nàonữa, có lẽ ông cảm thấy, với nó thật tâm có ý nghĩa gì chứ? Cuối cùng thì cũngbỏ đi mà thôi.
“Mấy tháng trước, không biết tại sao, Tiểu Hắc lại tự tìm được đường trởvề.”
Quan Tử Tu nuốt miếng cơm.“Phải không? Ba nhất định rất vui.”
“Đúng vậy! Vốn cho rằng đã mất rồi, nhưng kỳ thực ai mới là người đối tốt vớinó nhất, nó đều biết cả, ở bên ngoài vài năm, nó nhất định cũng rất muốn về, chỉlà không biết phải trở về thế nào thôi. Ba ngoại trừ luyến tiếc, trong lòng cólẽ cũng tin tưởng nó sẽ quay về, cho nên những thứ mà Tiểu Hắc đã từng dùng lạikhông hề bỏ đi.”
Động tác gắp đồ ăn của Quan Tử Tu dừng lại một chút, không lên tiếng trảlời.
“Anh có hỏi qua ba, vì sao không để cho anh em mình tìm một con chó để thaythế? Nhưng ba nói, con chó quý thế nào cũng không thể thay thế được những hồi ứcấm áp của ông và Tiểu Hắc. Anh hỏi ông:‘Nó từng bỏ đi như vậy, trong lòng bakhông có cảm giác không an toàn, không sợ nó lại trốn đi sao?’ ba nói, không,bởi vì nó đã quay lại, chính là nó đã cam tâm tình nguyện trở về, không ai bắtbuộc nó, trải qua nhiều năm như vậy, nó còn nhớ rõ cái nhà này, vất vả để trở vềnhư vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ đi nữa. Nó vẫn còn yêu cái nhà này thì tại saochúng ta không cho nó một cơ hội?”
Quan Tử Tu một giây trầm mặc, khuôn mặt nhìn không rõ cảm xúc.
Quan Tử Ngôn mỉm cười.“ từ từ ăn, anh đi cho Tiểu Hắc ăn cơm.”
Cơm nước xong, Quan Tử Ngôn ngồi phía trước đọc báo, không thấy bóng dáng haitiểu quỷ đâu, anh mở miệng hỏi:“Duyệt Duyệt đâu?”
“Nằng nặc đòi bơi, Tử Cần mang nó đi rồi.”
Tiểu quỷ này đứng núi này trông núi nọ, có mấy ông chú chiều chuộng, cái gìcũng quên hết rồi.
“Duyệt Duyệt…… không biết bơi sao?” Là anh nhớ lầm hay là người làm papa kiađã quên?
“Đúng vậy!” Người cha nào đó trả lời thật khoái trá.
“Vậy anh còn để nó đi!” Rất nguy hiểm nha.
“Anh có dặn Tử Cần lưu ý, không sao đâu. Nó mấy hôm trước còn năn nỉ họcTaekwondo để bảo vệ papa, nghe thật là có hiếu nha, anh đồng ý khiến nó cảm động3 phút liền. Nhưng mới một tuần, mặt mũi nó bầm dập, khóc lóc chạy về nói vớianh, nó không muốn học nữa.”
Nghe qua, hình như cũng rất giống người nào đó, tính trẻ con hồn nhiên, làmviệc gì cũng chỉ được một nửa, hoàn toàn không biết tự lượng sức mình, ý nghĩrất kỳ lạ, chuyện làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay, thực khiến cho người tađau đầu.
“Vì sao em cảm thấy anh rất vui sướng khi người khác gặp họa? Biết rõ khôngđược còn để cho nó làm liều.” Khóe miệng dương cao như vậy, rốt cuộc anh có phảicha đứa nhỏ không nữa!
“Không cho nó thử sao biết nó không làm được?”
“Nhưng khi nó bị thương anh không thấy đau lòng sao?”
“Có chứ, cho nên khi nó bị thương, anh sẽ ở bên cạnh, để cho nó vừa khóc vừaôm chặt lấy. Làm cha mẹ luôn cho rằng mình có tư cách nói ‘Cha là vì tốt chocon’, kỳ thực đôi khi để cho nó vấp ngã, đau đớn, mới có thể lớn lên. Cái nàygọi là đi một ngày đàng học một sàng khôn, nếu em lúc nào cũng chỉ muốn bảo vệnó thật tốt, chỉ biết nuôi nó thành một đóa hoa trong nhà kính, vậy sau này nólàm sao để đối mặt với cạnh tranh và áp lực cuộc sống? Có rất nhiều cách để thểhiện tình yêu, nếu như phương thức của em, cũng là thứ nó muốn, như vậy mới cóthể cộng minh, bằng không tình yêu và sự bảo vệ của em chỉ khiến nó bị tróichặt, khiến nó bị áp lực không cách nào giải tỏa. Buông tay để cho nó bước, saukhi vấp ngã tự nó sẽ quay đầu, cùng với ngay từ đầu đã bảo nó đừng đi, bảo vệkhông để cho nó ngã, tuy rằng kết quả cuối cùng giống nhau, nhưng ý nghĩa lạikhác nhau, ít nhất khác nhau trong quá trình. Có khi, em nghe cảm thụ của đốiphương một chút, tôn trọng ý kiến của người ta một chút, có lẽ thứ cô ấy muốnchỉ là khi bị thương, có thể được em ôm, có thể dựa vào em, như vậy màthôi.”
Tiểu Hắc không biết từ lúc nào đã tới bên chân anh, khẽ cọ, Quan Tử Tu ngồithẳng lưng, lặng im, nhíu mày trầm tư.
“Đại ca, anh có chuyện gì cứ nói thẳng ra được không?” Cả một buổi sánglờianh nói luôn mang hai tầng ý nghĩa.
“Còn tưởng rằng em sẽ giả bộ không hiểu chứ!” Rốt cục cũng phải đối mặt.
“Em không phải không hiểu, chỉ là……” Anh dừng một chút.“Em đã thử qua, thựcsự, em cũng đã tự nói với mình cho cô ấy một cơ hội, nhưng cô ấy không cần. Emkhông biết cô ấy đang nghĩ gì, cũng không muốn tìm hiểu, em thực sự rất mệt rồi,ấy khiến em…… dù muốn cũng không thể buông tay……”
Khó trách cảm xúc của anh lại tệ như vậy.
“Đừng trách Tử Cần, nó hát loại bài hát này không phải để chọc giận em, chỉlà lo lắng cho em, lại không biết biểu đạt thế nào, đành phải dùng cách này đểem đối mặt với mọi chuyện thôi.”
“Em hiểu mà, để em bình tĩnh một chút, không sao đâu.” Anh đứng lên, phủiphủi mông quần.“EM ra ngoài một chút.”