Trò chuyện với nhauđược mấy câu, tôi trực tiếp đề nghị được tớn nơi mà Từ Nghị Giang vàTrương Thụy Bảo đã chết. Trần Phú Lập dẫn tôi đến khu phòng giam, saukhi đi vào trong một sân bóng rổ đưọc đổ nền bê tông liền chỉ tay vàomột chỗ ở giữa sân, nói: “Chính là ở chỗ này. Ba năm trước, Trương ThụyBảo đã dùng gạch dập chết Từ Nghị Giang ở đây, sau đó thì tự sát.”
Tôi rút ra một điếu thuốc đưa cho anh ta, lại giúp anh ta châm lửa, sau đomới hỏi: “Có người nào tận mắt chứng kiến sự việc không?”
”Có.” Anh ta rít một hơi thuốc, đáp: “Chính là tôi.”
“Anh có thể miêu tả sơ qua một chút được không?”
”Ừm.” Anh ta giậm nhẹ chân xuống đất một cái, bắt đầu kể: “Lức đó là tháng 2năm 2009, còn chưa qua tháng Giêng, cái sân bóng này thì vừa mới bắt đầu được xây dựng. Khi ấy tôi dẫn theo hơn ba mươi phạm nhân, tuy tất cảđều mắc trọng tội nhưng tính cách thì coi như là ngoan ngoãn, chưa từngtham gia vào những vụ ẩu đả Nghịêm trọng. Đó là một buổi chiều, trời âmu, tôi gọi tổ trướng của tổ phạm nhân này lại kêu trông chừng mọi người, mình thì chuẩn bị ra ngoài gặp một người ban. Nhưng tôi còn chưa kịpbước chân ra ngoài khu phòng giam thì đã nghe thấy một tràng những tiếng huyên náo ầm ĩ. Tôi vội vàng quay trở lại, thấy
Đầu của Từ Nghị Giang đã bị đập cho nứt toác. Trương Thụy Bảo thì vẫn đang ngồi trênngười anh ta, trong tay cầm nửa viên gạch. Những người khác đều chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-chuyen-voi-co-ay/3194541/quyen-1-chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.