Hai đoạn ký ức của tôi tuy mâu thuẫn với nhau nhưng lại cùng tồn tại,một trong hai hiển nhiên là sự lừa gạt của tiềm thức đối với ý thức.Tiềm thức mà quá sôi nổi thì có thể nói là đã thuộc vào phạm trù hoangtưởng ảo giác rồi, rất có thể còn là dấu hiệu báo trước của bệnh tâmthần phân liệt nữa.
Tôi hơi sững người ra một chút, sau đó liền mỉm cười nhẹ nhõm. “Tôi ư? Tôi đâu có bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế!”
”Gương.” Cô ta nói với giọng hết sức bình tĩnh: “Anh rất sợ soi gương đúng không?”
Câu nói này tựa như một đôi tay mạnh mẽ bóp nghẹt trái tim tôi. Tôi vôthức đưa tay lên vỗ ngực trái, thế rồi không kìm được cất giọng khànkhàn hỏi: “Cô làm sao biết được?”
“Thứ mà anh sợ không phải là bản thân những chiếc gương, mà là cái bóngcủa mình trong gương.” Cô ta lại nói tiếp: “Do đó, anh sợ bất cứ thứ gìcó thể phản chiếu ánh sáng.” Sau khi dừng lại khoảng hai giây, cô tanhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt thoáng mang vẻ mịt mờ. “Chẳng hạnnhư bức tường thủy tinh ở giữa chúng ta vậy”
Dưới sự ám thị của câu nói này, tôi đã lại một lần nữa dồn sự chú ý vàobức tường thủy tinh. Sau khoảnh khắc, tôi bỗng thấy bức tường thủy tinhnhư được tôn lên bởi những hạt bụi li ti dày đặc giữa không trung, dầndần biên thành một chiếc gương thật sự... Diệp Thu Vi ở bên kia tườngdần trở nên mơ hồ, còn cái bóng của tôi thì nhanh chóng trở nên rõ nét.
Tôi nhìn thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-chuyen-voi-co-ay/3194522/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.