Sau khi cha mẹ qua đời, tôi phải một mình đối mặt với những áp lực khổng lồ tới từ xã hội và người khác, chịu đủ mọi sự sỉ nhục và tổn thương,trong đó nghiêm trọng nhất là lần bị giam giữ xảy ra vào tháng 7 năm2002. Trong quãng thời gian bị giam giữ, mỗi ngày tôi đều bị dọa dẫm,mắng mỏ và đánh đập, còn có hai lần phải chịu sự giày vò không cho ănuống kéo dài trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Tôi nhớ là chính trongquá trình bị cắt nguồn thức ăn và nước uống lần thứ hai, tâm lý của tôiđã lần đầu tiên phát sinh những sự biến hóa to lớn.
Tôi nhớ rarồi, đó là buổi sáng ngày 17 tháng 7 năm 2007, tôi đã hơn ba mươi tiếngđồng hồ không được ăn uống. Ánh dương rọi vào phòng qua ô cửa sổ khéphờ, khiến cho tôi cơ hồ ngất lịm. Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi độtnhiên nghe thấy một giọng nói mơ hồ không rõ ràng: “Cố gắng lên, anh cóthể cầm cự được mà. Hãy gọi điện thoại cho Cố Thành Kiệt, nhờ ông tanghĩ cách cứu anh.”
Tôi mơ mơ màng màng hỏi: “Anh là ai?”
Anh ta không nói gì thêm nữa, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, thậm chí từng có mấy khoảnh khắc tôi còn cảm thấy anh ta chínhlà tôi. Không biết qua bao lâu sau, tôi lại một lần nữa mơ mơ màng màngcất tiếng hỏi: “Anh là ai?” Lần này, tôi vẫn không nhận được câu trả lời của anh ta, vậy nhưng lại nghe thấy một giọng nam phì phà phì phò, cứnhư thể trong cổ họng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-noi-chuyen-voi-co-ay/3194502/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.