Ha, kết quả đến nửa đêm chính là.......Lâm Thư Du và bố đều bị cảm mạo.
Nhưng, hai người đồng thời đều đi làm với tình trạng "thân không tàn nhưng chí tàn".
Bố cô còn tốt, một mình ngồi trong văn phòng chỉ tay năm ngón tiếp quản giang sơn, còn cô, vừa thu phế liệu vừa chảy nước mũi.
Lâm Vũ Hàng không nhìn nổi nữa: "Cậu tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện đi, không thì một lúc sau lại gục luôn ở đây bây giờ."
Cô ngẩng đầu hắt xì một cái, nhanh tay lau mũi, "Hừ, nhổ vào, đồ miệng quạ đen, tôi sẽ còn sống lâu hơn cả Ô Quy*"
*Ô Quy: rùa
"Cậu chắc chắn? Vương Bát** sống tới nghìn năm, cậu cũng muốn sống lâu như vậy à?"
** Vương Bát cũng là một tên phổ biến của loài rùa ở miền bắc Trung Quốc thời cổ đại, và sau đó ý nghĩa được mở rộng để chỉ những người chồng bị vợ lừa dối, ngoại tình hoặc chỉ những tên lưu manh vô lại.
Ừm, vậy thì không cần.
Đợi chút, sao lại thành Vương Bát rồi?
Cô hoài nghi cậu ta đang ám chỉ cô.
(Ám chỉ gì thì mọi người đọc phần giải thích từ Vương Bát bên trên nhé)
"Giờ đến nhà thím Vương, nhà bà ấy "cất trữ" cực nhiều phế phẩm."
Lâm Vũ Hàng không lay chuyển được cô, chỉ đành nhắm mắt đi theo cô.
Vừa đến trước cửa nhà thím Vương, cô bỗng ngửi thấy một mùi gay mũi, Lâm Vũ Hàng lập tức biến sắc, "Là bình ga bị rò rỉ."
Thím Vương vẫn còn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nick-phu-yeu-duong/2653899/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.