Bên tai bắt đầu vang lên tiếng đếm ngược cuồng nhiệt.
Mãi cho đến con số cuối cùng, năm mới đến, âm nhạc sôi động vang vọng khắp quảng trường, bầu không khí hừng hực.
A Lãng thật đáng yêu.
Trái tim Thẩm Khinh Lãng run rẩy.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng câu nói này thốt ra từ miệng Tịch Hoan lại dễ nghe như vậy, đáng yêu như vậy, khen đến mức mặt cậu đỏ bừng.
Thẩm Khinh Lãng đáp lại lung tung: “Ừ ừ ừ.”
Mặt mày Tịch Hoan hớn hở, vỗ mặt cậu, “Còn thất thần gì đó, em nói vậy, anh cũng phải khen thưởng em đi chứ?”
Thẩm Khinh Lãng suy tư.
Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Tịch Hoan, nhanh chóng cúi người mổ lên môi cô, “Được.”
Tịch Hoan: “…”
Ôi, cô còn có thể nói gì nữa.
Thấy Thẩm Khinh Lãng lén nhìn mình, trong lòng Tịch Hoan lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Chúng ta đến chỗ khác đi dạo đi.”
Đón năm mới đã kết thúc, rất nhiều người không chịu nổi đã rời đi, nhưng đại đa số người trẻ tuổi vẫn đang đi dạo.
Bên cạnh quảng trường có mấy người bán rong dựng quầy hàng.
Cũng có ca sĩ hát rong, chơi những bản nhạc nhẹ nhàng bằng đàn ghi-ta của họ, hấp dẫn không ít nữ sinh dừng lại.
Tịch Hoan với Thẩm Khinh Lãng đứng đó nghe.
Sau khi hết một bài, không khí dần dần sôi động hơn, cái mũ trước mặt cũng nhiều thêm mấy tờ tiền giấy.
Đúng lúc này, một nam sinh đi qua, nói gì đó với ca sĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhuc-nhich-toi-muon-hon-em/2795237/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.