Vẻ mặt Thẩm Khinh Lãng mờ mịt.
Tịch Hoan lại nói cực kỳ nghiêm túc: “Anh xem, tên anh là Khinh Lãng (sóng nhẹ),nhưng anh lãng[1] như thế, không bằng gọi Thẩm Cự Lãng (sóng lớn) đi.”
[1] Lãng (浪) nghĩa đen là con sóng; nghĩa bóng là phóng túng, buông thả, tuỳ tiện, càn rỡ.
Thẩm Khinh Lãng: “…”
Cậu há miệng thở dốc, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng một câu cũng không nói nên lời.
Tịch Hoan gật đầu, “Anh không nói gì chính là thừa nhận.”
Thẩm Khinh Lãng vội vàng bảo: “Anh không có…”
Cậu còn hơi uất ức, hơn nữa ý nghĩa của cái tên đó thật đáng xấu hổ mà…
Tịch Hoan hết sức vui mừng, mi mắt cong cong, “Anh không có gì?”
Thẩm Khinh Lãng ngậm chặt miệng, không trả lời.
Cậu luôn cảm thấy nếu mình nói gì, đến lúc đó người không nói nên lời vẫn là cậu, bèn dứt khoát không nói.
Trần Tuyết Dương không biết bu lại đây từ khi nào.
Nghe thấy nội dung, cậu ta kêu lên: “Tên này hay đó!”
Cậu ta điên cuồng vỗ đùi, lần đầu tiên cảm thấy Tịch Hoan nói đúng tâm tư của mình. Lúc biết được chuyện bò lên giường tối qua, cậu ta vẫn luôn khiếp sợ không có từ gì hình dung.
Cự Lãng, Khinh Lãng.
Đương nhiên là Thẩm Cự Lãng càng thích hợp!
Thẩm Khinh Lãng quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu ta, mặt vô cảm nói: “Trả kẹo lại cho tớ.”
Trần Tuyết Dương lập tức lùi về, “Kẹo Tịch Hoan mới đúng.”
Cậu ta đã ăn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhuc-nhich-toi-muon-hon-em/2795229/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.