Đương nhiên Tịch Hoan có thể nhìn thấy.
Những vệt nước mưa phủ lên cửa sổ xe, hình dạng do ngón tay phác họa ra đặc biệt rõ ràng, đối diện với tầm mắt cô.
Có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Khinh Lãng.
Trong lòng Tịch Hoan khẽ động, cúi đầu nhìn WeChat, không gửi ba chữ “Em nhìn thấy”, mà gửi một ký tự tình yêu.
Theo cách nhập này, các biểu tượng cảm xúc tình yêu sẽ xuất hiện.
Cửa sổ WeChat vang lên âm báo nhắc nhở.
Thẩm Khinh Lãng cúi đầu xem, nhìn thấy trái tim màu đỏ hiện trên màn hình, cảm thấy mỹ mãn, xoay người đi đến cửa điều khiển, rồi ngồi vào.
Chỉ là ngay cả lúc thắt dây an toàn cũng không dám đối diện với người bên cạnh.
Tịch Hoan trêu đùa: “Sao nào, dám làm không dám nhìn em à?”
Thẩm Khinh Lãng mím môi, phủ nhận: “Không có.”
Vừa ngẩng đầu, cậu liền có chút ngượng ngùng, nhất là khi vừa làm xong hành động trẻ con vừa rồi.
Tịch Hoan duỗi tay chọc mặt cậu, “Được rồi, không đùa anh nữa, thời gian không còn sớm, nhanh về thôi.”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Ừm.”
Cũng may, đường núi ở đây không phải loại đường núi phía tây, mưa cũng không phải mưa to, nếu không núi có thể xảy ra lở đất đá trôi.
Tịch Hoan nhìn ra bên ngoài, cây cối sau khi được nước mưa gột rửa, màu xanh lá dường như trầm hơn, bầu trời đằng xa cũng xanh ngắt.
Mở cửa sổ là có thể ngửi được hương thơm nồng nàn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhuc-nhich-toi-muon-hon-em/2795220/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.