*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Flanty
Tịch Hoan ăn rất thoải mái.
Thấy Thẩm Khinh Lãng bất động, không biết đang suy nghĩ gì, cô chạm vào ống hút, "Không cần thử à?"
Thẩm Khinh Lãng mất mát nói: "Tôi không đói bụng, cô ăn đi."
Tịch Hoan nghiêng đầu tự hỏi một chút, dù sao cũng không đoán được cậu đang nghĩ gì, đơn giản là cứ mặc kệ thôi.
Thẩm Khinh Lãng càng thương tâm hơn.
Tịch Hoan ăn xong ly sinh tố rất nhanh, cô đứng dậy, "Đi thôi, đi ăn tối, giờ cũng không còn sớm nữa."
Thẩm Khinh Lãng căn bản là một tên mù đường, hoàn toàn dựa vào cô dẫn đường, cho nên ăn ở đâu cũng là do cô chọn.
Sau vài phút thì đến, Tịch Hoan đang muốn nhấc chân đi vào, di động liền vang lên.
Là Nguyễn Văn gọi tới.
Tịch Hoan liếc mắt nhìn Thẩm Khinh Lãng bên cạnh, lui ra phía sau một bước, bắt máy: "Nguyễn Văn, làm sao vậy?"
"Bây giờ cậu đang ở đâu?" Giọng Nguyễn Văn truyền đến vẫn trước sau như một.
Cô ba phải trả lời: "Chúng tớ đã tìm được một quán ăn rồi, nếu đã tách ra, vậy thì cứ ăn xong hẵng tập hợp, sau đó cùng nhau về."
"Không được, đã trễ thế này, chúng ta vẫn nên đi cùng nhau, đến lúc đó trở về cũng tiện." Nguyễn Văn lên tiếng.
Vưu Vi liếc mắt sang bên cạnh, "Chẳng lẽ cậu không ăn à?"
Nguyễn Văn nói: "Có thể đến đón Tịch Hoan rồi lại ăn, không vội."
Tịch Hoan có thể nghe được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhuc-nhich-toi-muon-hon-em/148816/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.