Khi máy bay hạ cánh đã là hơn tám giờ tối rồi. Tôi muốn trở về ký túc xá ở trường học, đi một tuần lễ rồi nếu không trở về thật không giống học sinh chút nào. Nhưng Đỗ Thăng không cho phép, anh chết sống muốn đưa tôi trở về chỗ anh ở, còn nói dù sao cũng đã đi một tuần lễ rồi, tính gì thêm một buổi tối này à.
Tôi phát hiện tôi số khổ ở trước mặt người nào đều là cành cây nhỏ bé, người nào đến trước mặt tôi đều có thể ra vẻ như một cái chân thô to lớn (tức là chân to giẫm gãy c cây ý). Cuối cùng cành cây nhỏ vẫn không thể uốn éo qua chân to, tôi bị con sói xám lớn Đỗ Thăng lừa gạt dụ dỗ đến trên chiếc giường lớn trong nhà anh.
Lại để cho anh giằng co một buổi tối. Thật vất vả mới lấy được tự do, mới vừa ngủ được một lát, Đỗ Thăng đã gọi tôi rời giường giống như muốn đòi mang tôi vậy. Tôi mở mắt ra, trời đã sáng. Tôi cực độ thống khổ giùng giằng rời giường, nhìn Đỗ Thăng sảng khoái tinh thần trong lòng oán giận không dứt. Tôi hung tợn nói với anh: "Về sau anh cứ túng dục quá độ như vậy, coi chừng biến thành hói đầu!”
Đỗ Thăng ôm tôi ở trong ngực lưu manh nói: "Chỉ bằng nền tảng của anh, đầu trọc thì như thế nào? Vẫn khuynh thành lại khuynh quốc!"
Tôi.... lại toát mồ hôi a! Người trước mắt này, còn đường đường là ông chủ lớn của Vĩ Sĩ sao?
Tôi kiên trì cự tuyệt Đỗ Thăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhu-vay-nguoi-ta-van-con-la-hoc-sinh-day/2216778/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.