Tôi vậy mà thật sự gặp lại được Đỗ Thăng! 
Anh ấy đứng ở phía trước cách đó không xa nhìn tôi chằm chằm, bình thường anh giống như “ngọc thụ lâm phong” (ý nói thân thể bất phàm, như bậc vương giả),nhưng lúc này nhìn dáng vẻ anh có chút chật vật, trên gương mặt anh thậm chí còn có một vết thương nhạt nhạt màu hồng chưa phai của vết máu. 
Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ Đỗ Thăng cùng người khác đánh nhau? Nhưng mà Đỗ Thăng với gương mặt như yêu nghiệt kia thì ai có thể nhẫn tâm động thủ đây? 
Tôi hận mình, nhìn thấy vết thương trên mặt anh thì lại đau lòng và thương tiếc! 
Tôi cắn răng cúi đầu độc ác không nhìn Đỗ Thăng nữa, sau đó xoay người sải bước nhanh chóng trở về. 
Anh ở chỗ kia chặn đường đi tới nhà vệ sinh thì tôi cũng không cần đi vệ sinh! Tôi không thể trêu chọc anh thì không thể trốn tránh anh sao! 
Nhưng tôi chưa kịp bước được hai bước, Đỗ Thăng đã vọt tới bên cạnh tôi dùng sức kéo cánh tay tôi lôi tôi vào một căn phòng trống không người tối tăm gần đó. 
Cho nên, một màn cũ lại diễn lại một lần nữa! 
Vào phòng, Đỗ Thăng đem tôi chống đỡ ở trên tường, sau đó nhanh chóng đè miệng lên môi tôi với tất cả sức lực không cho cự tuyệt mà hôn. 
Tôi bị Đỗ Thăng đè vững vàng ở trên vách tường không cách nào nhúc nhích được, cảm thụ những nụ hôn như mưa của Đỗ Thăng trên môi tôi, trên mắt, trên mũi, trên gương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhu-vay-nguoi-ta-van-con-la-hoc-sinh-day/2216737/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.