<tbody>Trên đường về nhà trọ tôi mải mê suy nghĩ xem tại sao Hạ Tu lại biết tôi với Đỗ Thăng yêu nhau? Biết chúng tôi ở cùng một chỗ chỉ có Cố Thiến, mà Cố Thiến không thể nào biết Hạ Tu mà nói, làm sao Hạ Tu biết? Còn nữa...., anh bảo tôi cách xa Đỗ Thăng một chút, tôi đã xuất ngoại, căn bản không thể gặp anh được, có cần thiết phải gọi điện thoại đường dài để dặn dò không 
Như vậy à? Đứng trên lập trường của một người đàn ông, có lẽ là Hạ Tu đang ghen, nhưng tại sao ngay cả Âu Tề anh cũng không cho tôi tiếp xúc? Mà Âu Tề có phải là người mà lúc Đỗ Thăng sang Mĩ đã nói chuyện điện thoại cùng hay không? 
Mặc dù bây giờ đang là thanh thiên bạch nhật, nhưng trong đầu tôi cứ quanh quẩn hai chữ như âm hồn không tan: có ma! 
Không phải trong tâm Hạ Tu có ma mà chính là Hạ Tu biết chuyện gì có ma, anh ta cứ nói nửa kín nửa hở, không biết là vì muốn tốt cho tôi hay là hận tôi nên làm cho tôi hiếu kỳ mà chết? 
Tôi không nghĩ ra, quyết không suy nghĩ thêm nữa, về sau có cơ hội nhất định tôi phải tìm Hạ Tu hỏi cho rõ, còn bây giờ nếu cứ nghi ngờ mà sống qua ngày thì chẳng mấy chốc tôi sẽ thành ma nữ đầu bạc vì não bộ bị sử dụng quá độ. 
Lúc tôi trở về nhà trọ, Tô đang ngồi trên ghế sa lon, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem ti vi, thấy tôi trở về liền cực kỳ nhiệt tình mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhu-vay-nguoi-ta-van-con-la-hoc-sinh-day/2216728/chuong-38.html