Sắp xếp bọc hành lý xong, đi đến sảnh. Trong lòng vẫn chưa hết tức giận, mang theo thanh kiếm Senbonzakura, xách theo balo hành lý, phóng ra ngoài. Balo trên tay đột nhiên bị lấy đi, vừa nhấc đầu, là Kunimitsu cũng đang tức giận. Cậu ấy săn sóc cầm lấy vật nặng, nhưng mà khí lạnh tràn ngập toàn thân vẫn chưa tán đi. Nếu không phải nhóm chị Kikuri sống chết ngăn đón, cái tên ngu ngốc kia đã sớm vào bệnh viện rồi.
“Hừ!” Tôi nặng nề mà hừ một tiếng, vừa quay đầu lại, lại thấy mọi người ở năm thước xa xa đề phòng nhìn tôi và Tezuka, “Sao thế?” Nhếch lông mày, mặt không biểu cảm. Kunimitsu cũng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, khí thế lạnh thấu xương. Thoáng chốc phi Tuyết Sơn tích, vạn dặm tiêu điều, khiến mọi người lại không khỏi lui ra sau hai thước.
“Đi thôi.” Giọng nói đóng băng ba thước.
“Ừ.” Cũng không có độ ấm trả lời.
Quỷ dị, đoàn người đi ra ngoài. Đẩy cửa ra, tiếng háo sắc lại vang lên: “Nakamura-san, em có thể đánh anh mắng anh, nhưng mà không thể không gặp anh chứ. Huhuhuhuhu ”
Không nhìn, một cước đạp lên tay anh ta. “Á! Nakamura-san!” kêu thảm thiết, gào to! Thật muốn bóp nát yết hầu anh ta. Kunimitsu hơi liếc anh ta một cái, sát ý bắn ra bốn phía.
“Anh thật lòng với em mà!” Lần này, lão Thiên Vương cũng không thể nào cứu được anh! Tay trái cầm thanh kiếm Senbonzakura, một cú đánh ngang hơi thấp, bổ về phía cổ bên phải anh ta. “Nakamura…” tiếng chói tai im bặt dừng lại, thế giới rốt cục lại bình tĩnh.
“Tay trái hình như có thể vung kiếm.” Tôi mở to hai mắt, mỉm cười nói với Kunimitsu.
“Ừ, không được sơ suất.” Cậu ấy cúi đầu, trong mắt có mỉm cười. Tức thời, tâm tình cực tốt, thân thiết kéo cánh tay trái Kunimitsu, đi ra phía ngoài.
Phía sau, Ohtori Zaki cho Terauchi Chiyo một cái ánh mắt. Terauchi cẩn thận chạy đến bên cạnh Naito, ngồi xổm xuống, vươn hai ngón tay thử hơi thở, sau đó lại đè bên gáy. Đột nhiên mở to hai mắt, kích động nhìn mọi người: “Không chết! Chỉ là ngất đi thôi!”
“Phù ~” mọi người nặng nề mà thở ra một hơi, vui mừng vỗ vỗ ngực.
Xe bus chạy trên cao tốc ven biển, dưới ánh mặt trời sau giữa trưa, biển Kamakura lấp lánh không thể diễn tả bằng lời. Sóng biển đánh lên đá và bờ cát, tinh tế tạo nên tầng tầng bọt biển màu trắng. Bong bóng sắc trân châu ấy theo sóng biển, chậm rãi trôi về phương xa. Hơi dựa vào Tezuka, ngón tay chỉ hòn đảo nhỏ cách đó không xa, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: “Kunimitsu, về sau chúng ta cùng đi đảo Enoshima, nhé?”
Cậu ấy nhẹ nhàng nắm tay tôi, gương mặt dịu dàng, như gió mát nắng ấm giữa đông, mắt phượng chứa tình cảm: “Được.”
“Ừ! Tớ sớm nghe nói thần xã trên đảo Enoshima rất linh, còn có hang động có cảnh sắc cũng thật kỳ lạ.” Nhẹ nhàng vung tay cậu ấy, mở to hai mắt, hưng phấn mà miêu tả, “Còn cả ngọn hải đăng dự báo nổi tiếng nữa, thường xuyên xuất hiện trên phim truyền hình đấy…”
Cậu ấy lẳng lặng nghe tôi miêu tả, hơi hơi gật đầu, đôi mắt khẽ động, tình ý say lòng người tinh tế quấn quanh lấy tôi. Kunimitsu nhẹ nhàng mà ôm lấy tôi, hai người dựa sát vào nhau yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía sau, nhóm Seigaku không tiếng động thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ào ào lẩm bẩm: rốt cục xuân về đất mẹ rồi, không cần phải sợ hãi ngày mai bị đông chết trong gió lạnh rồi.
“Bố, mẹ, chị, con đã trở về!” Lấy chìa khóa mở cửa ra, thói quen chỗ la lên ở cửa, “Ủa? Sao không có ai cả?” Rõ ràng là chủ nhật, trong nhà lại yên tĩnh kỳ quái, vác theo một balo to đi vào phòng giặt quần áo, bắt đầu xử lý áo khoác bẩn.Sau đó trở lại phòng, nhẹ nhàng khoan khoái tắm sạch. Vừa lau tóc, vừa xuống lầu kiếm ăn.
Lúc này cửa bỗng mở ra, bố, mẹ già và chị Kuyou mặc kimônô đi vào phòng khách. Tôi cầm một hộp sữa chua, vừa đi vừa uống: “Bố, mẹ, chị, con từ trại huấn luyện đã trở lại!” Nói xong nhào về phía chị Kuyou, mẹ bỗng ngăn tôi lại, tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn mẹ: “Vì sao không cho con ôm?”
Mẹ cười tủm tỉm nhìn chị, chị xấu hổ đỏ mặt. Khuôn mặt tuấn dật bình thường luôn ôn hòa của bố nhưng bây giờ lại treo mấy vạch đen rất dài, má bên quai hàm lay động, rõ ràng là đang nghiến răng: “Kimiko-chan, lên tầng, bố có chuyện muốn nói với con.”
Ngữ khí nghiêm túc khiến tôi không khỏi lắng tai, thành thành thật thật trả lời: “Vâng.”
Yên tĩnh đi theo phía sau bố, lúc nhìn bố lên tầng, thang lầu rõ ràng lay động, lần này hình như bố rất tức giận! Trong lòng tôi căng thẳng, nuốt nước miếng một cái, yên lặng cúi đầu. Bố mạnh mẽ mở cửa phòng tôi ra, tôi hóa thành một tờ giấy dẹt, phi thẳng mình vào, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường. Đại ca Nakamura hít sâu một cái, đi qua đi lại mấy bước, dừng lại nhìn tôi chằm chằm. Vừa định nói gì, đột nhiên chau mày lắc lắc đầu, xoay người lại nôn nóng bước mạnh. Xem ra là chuyện rất quan trọng, con mắt tôi chuyển động theo bố.
Rốt cục, như là hạ quyết tâm, bố đứng lại trước mặt tôi, lấy một chiếc ghế dựa, trịnh trọng ngồi xuống, nghiêm túc nhìn tôi: “Kimiko-chan, biết con là từ chỗ nào đến không?”
Sao? Chẳng lẽ bố biết tôi xuyên không đến? Tôi trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn bố, nuốt một ngụm nước miếng: “Từ nơi nên đến mà đến, hướng nơi nên đi mà đi.” Một câu trong Kinh phật, vừa không bại lộ, cũng không che giấu.
Bố vui mừng cười cười, vươn tay sờ sờ đầu tôi: “Kimiko-chan nhà chúng ta vẫn là một tờ giấy trắng thuần khiết!” Đây là ý gì? Tôi nhướn mày, kỳ quái nhìn bố.
Bố hơi hơi đứng thẳng, chỉnh laij sắc mặt: “Môn Sinh Vật, con ở trường học đóa hoa thụ phấn rồi đúng không.” Tôi gật gật đầu, không hiểu ra sao nhìn bố. “Khi hai đóa hoa đến giờ, thần tình yêu liền gợi lên nhụy trên hoa đực, đem túi phấn hoa lan ra thành phấn hoa trưởng thành rơi vào đầu nhụy của hoa cái.” trên đầu tôi bắt đầu xuất hiện vạch đen, cái gì và cái gì cơ? Bố lờ đi chuyện tôi dại ra, tiếp tục nhẫn nại giải thích: “Khi mầm móng của tình yêu thông qua ống phấn hoa tiến vào trong hoa cái, ở trong bầu nhụy của hoa cái. Tình yêu của hoa đực và hoa cái ấm áp một khi kết hợp, sẽ sinh ra đời sau xinh đẹp đáng yêu. Kimiko-chan, hiểu chưa?”
“Vâng, đại khái hiểu.” Tôi dùng ngón tay vỗ vỗ môi dưới, nói, “Hồi trung học cơ sở, con đã học chương này rồi, gọi là phấn hoa thụ tinh.”
“Ừ, bố còn sợ cậu không rõ, thế thì tốt rồi.” đại ca Nakamura thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ gáy, “Thế là Kimiko-chan biết bản thân mình đến thế nào rồi chứ.”
“Áck? Hai cái đó cái quan hệ gì sao ạ?” Tôi nghiêng đầu, lạ lùng nhìn bố.
Bố lại bắt đầu nôn nóng, ôm đầu, đứng dậy bắt đầu bạo đi. Bố, bố điên rồi sao? Đầu tôi lắc như đồng hồ quả lắc, theo bố đi lại mà chuyển. Đột nhiên bố đứng ở trước máy tính của tôi, chỉ vào nó, có chút khẩn trương nói: “Mẹ con tựa như máy tính này, bố tựa như đĩa CD này. Cho CD vào đầu, sau khi khởi động, bắt đầu trò chơi. Sau đó mười tháng sau, trò chơi nổ tung, vì thế con sinh ra. Giờ Kimiko-chan đã hiểu chưa?”
“A ~” tôi suy tư nửa ngày, bừng tỉnh đại ngộ nói, “Thì ra bố đang tiến hành giáo dục tính chất tuổi trẻ.”
Bố ngây ra một lúc lâu, mở to mắt nhìn, ho khan vài cái, có chút hoảng loạn nói: “Ừ, ừ, là như thế.”
Tôi đi đến giá sách, rút ra một quyển sách giáo khoa, đưa cho bố: “Ở trường học lúc nhập học, nam sinh nữ sinh tách ra học. Sách giáo khoa nói rất kỹ càng, bố không cần giải thích riêng với con đâu.”
Bố lật sách giáo khoa, ngón tay kịch liệt lay động, không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn trang sách: “Đây chẳng phải là giáo hỏng trẻ conn sao? Thật quá đáng!”
Tôi vỗ vỗ vai bố, tốt bụng an ủi nói: “Thời đại đang tiến bộ mà!” Đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, “Vì sao bố đột nhiên lại giáo dục con chuyện này?”
Gân xanh trên huyệt thái dương của bố bắt đầu bạo lên, cả người run run kịch liệt, cánh tay cứng lại, hai mắt phun lửa, hàm răng cắn chặt, khóe miệng xệch xuống dưới, hung hăng phun ra một câu: “Bởi vì chín tháng sau, chị con sẽ nổ tung!”
Trong óc quanh quẩn những lời này, sau một lúc lâu, đồng tử trừng lớn, há to miệng. Một quả đạn tên lửa thẳng tắp trúng gáy, chết chóc yên lặng dâng lên ngực, bổn cô nương bỗng chốc ngã ngồi xuống giường.
Sau cơm chiều, cuộc họp gia đình Nakamura bắt đầu, người chủ trì – bà Nakamura Chie. Những người tham dự cuộc họp: tổng BOSS Nakamura Shunseki đang bạo đi, chị Nakamura Kuyou ngượng ngùng hạnh phúc, còn có đồng chí Nakamura Kimiko đang ôm thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi.
“Hôm nay, chúng ta hãy vì tin tức tốt này mà vui vẻ vỗ tay.” Mẹ già hưng phấn mà vỗ tay, chị mặt phiếm hồng cúi đầu. Bố cười lạnh, bốc sát khí, hừ hai cai, giơ tay mạnh mẽ đánh vào nhau. Tôi cuộn mình lên, tựa vào ghế, trong lòng ôm thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, dùng tay phải vỗ nhẹ vỏ đao.
“Thông gia cũng vô cùng vui vẻ, Haruno ôm tôi thậm chí khóc ra.” Nhà bọn họ có thể không vui sao? Đặc biệt lão nhân Sanada, lần này xem như lại cướp trước một bước, Sợ là boss Tezuka bị chọc giận phát ngất. Khóe miệng tôi xệch xuống, căm giận nghĩ.
“Đương nhiên bố mẹ cũng thật lòng vui vẻ cho Kuyou và Kamechirou!” Mẹ già lôi kéo tay chị, trong mắt chứa lệ, “Mẹ cao hứng khóc hết mọi giấy cuộn trong nhà.” Chẳng trách lúctrở về, trong nhà không có một mảnh giấy nào. “Bố thì hưng phấn hơn, ngay tại chỗ đánh nát hòn núi giả của khách sạn.”
Hưng phấn? Tôi thầm run rẩy, bố rốt cục ra chiêu, tốt lắm! Kính nể nhìn về phía đại ca Nakamura, kiên định gật gật đầu với bố. Khẽ vuốt vỏ đao, rút thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi ra, ngón tay nhẹ nhàng mà búng thân kiếm. Tiếng vang “Đinh!” thanh thúy, lạnh lùng lóe sáng.
“Kimiko-chan cũng vui vẻ búng kiếm!” Người chủ trì trái lại tự hiểu sai ý tôi, hoa chân múa tay vui sướng nói, “Để Kuyou được gả một cách vui mừng, trước khi thời gian kết hôn đến, con gái lớn nhà chúng ta sẽ thành tân nương cả tháng bảy!”
“Đinh!” Thu hồi thanh kiếm, xoay người đi về phía cửa.
“Kimiko-chan! Đã trễ thế này còn đi đâu?” Mẹ già ở sau lưng kêu to.
“Kanagawa.” Lạnh lùng trả lời.
“Cùng nhau.” Bố hưng phấn nói.
“Hai người! Quay lại cho tôi!”
Spoi:
“Ủa?” Phía sau, bà Nakamura Chie khẩn trương nhìn quanh, hơi nhíu mày, lo lắng hỏi, “Anata, có phải em nhìn lầm rồi không? Hình như Kimiko-chan cầm thanh kiếm!”
Bố Nakamura phất phất báo chí, khóe miệng khẽ nhấc, cười lạnh một tiếng, sau đó dịu dàng nói: “Đương nhiên là em nhìn lầm rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]