“Hiện tại cảm thấy thế nào?” Trong phòng nghỉ, chị Kikuri cẩn thận giúp tôi gỡ băng vải xuống.
“Szzz! So vừa nãy còn đau hơn.” Tôi cắn răng thành thật đáp.
“Vừa rồi em chỉ cần bảo vệ sao cho không mất điểm là được, làm gì mà liều mạng như vậy chứ.”Chị ấy thở dài, hơi oán trách nói.
“Trong trận này, cho tới bây giờ em không hề chỉ phòng thủ mà không tiến công. Dù tay bị chặt đứt cũng được, nát cũng được, tóm lại không thể ngồi chờ chết!” Tôi phồng má, cau mày, rất nghiêm túc nói.
“Chặt đứt? Nát?” chị Kikuri dừng lại, một tay chống eo, một tay tức giận gõ gáy tôi, “Nói bậy này!Nói bậy này!”
“Nhẹ chút! Em là người bệnh đấy, đối xử với người bệnh phải dịu dàng, dịu dàng!” Ôm đầu, trốn ra phía sau Ohtori-senpai.
“Được rồi Kikuri, cậu cũng đừng bắt nạt Nakamura.” Đội trưởng hiếm khi tươi cười quyến rũ như thế, thưởng thức thưởng thức.
“A, đội trưởng. Phần thi cá nhân buổi chiều,em chỉ có thể bỏ quyền, thật sự rất xin lỗi.” Tôi xoay người cúi 90 độ, xin lỗi, “Nếu không còn chuyện gì, em phải đến bệnh viện trước.”
“Hôm nay em làm tốt lắm, đừng xin lỗi. Nhưng vừa rồi nhân viên giải thi đấu đến báo, nói là lễ trao giải mời em nhất định phải tham dự.”Senpai cúi đầu, dịu dàng nói với tôi.
“Dạ?” Sờ sờ đầu,khó hiểu.
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Tiếp theo cử hành lễ trao giải đoàn thể kiếm đạo nữ bộ trung học phổ thông khu Kantolần thứ 24!”
Trong sân vận động nổ ra nhiều tiếng vỗ tay như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhu-em-on-nhu/2187495/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.