Cắm sáo trúc ở bên hông, bỏ ống tay áo ra, đi vào thính phòng.
“Kimiko-chan thổi thật hay, vẫn còn phong thái năm đó đấy.” Chị dịu dàng sửa sang lại ô mạo cho tôi.
“Năm đó?” Yukimura tò mò thò đầu hỏi.
“Ừ, Kimiko-chan nhà bọn chị hồi năm thứ ba tiểu học đạt được quán quân diễn tấu cây sáo đấy.” chị Kuyou tự hào nói. Chị ơi, đó là do em ỷ là ngườixuyên không đã học ở kiếp trước làm ưu thế, mới thắng được học sinh tiểu học, thắng mà không cần bỏ nhiều sức, sau lần đó cũng không tham giatrận đấu âm nhạc nữa.
“Nakamura thật ưu tú.” ánh mắt mỹ nhân thật dịu dàng, khiến tôi có cảm giác rất thân mật. “Nhưng thành tích tốt như vậy, sao sau này lại lựa chọn kiếm đạo?”
“À…” Tôi ngượng ngùnggãi gãi đầu, Tezuka cũng liếc mắt nhìn chăm chú. “Kỳ thực, nói đếnchuyện này cũng thật xấu khổ.” Càng nhiều ánh mắt tò mò tập trung ở trên người tôi. “Tớ… tớ không biết phổ…” Cúi đầu líu ríu giống hệt tiếngmuỗi.
“Ha ha ha, đúng là một cô gái không hoa lệ!” Hoa thủy tiên thoáng chốc nở rộ.
Phẫn nộ trừng cậu ta, “Cười cái gì mà cười! Biết thức phổ thì rất giỏi sao?”
“Đúng là không có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua chỉ là giỏi so với ngườikhông biết phổ mà thôi.” Atobe dùng ngón trỏ cùng ngón tay cái làm cáitư thế tay.”Hừ!”
“Kiếm đạo, không được sơ suất.”
Nhắc đếncường hạng của tôi, Tezuka đúng là người tốt! Mắt tôi sáng quắc nhìn vềphía thủy tiên, ngón tay phải chỉ lên bầu trời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhu-em-on-nhu/2187461/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.