Bên tai truyền đến tiếng rừng trúc nhẹ sàn sạt, chạy chậm trên đường nhỏtrong rừng, thở sâu một hơi, đây là không khí trong veo nhất của thiênnhiên. Nhà tư bản thật đúng là xa xỉ, cả tòa núi nhỏ này đều là của nhàđại thủy tiên. Vì tu luyện, tôi hy sinh nửa giờ ngủ, dậy sớm bắt đầuchạy chậm. Nếu để lão nhân Sanada phát hiện thể lực của tôi giảm xuống,thì chẳng khác gì khủng long trở về địa cầu, dân chúng lầm than vấn đềtrọng đại – an toàn. Nghĩ đến đây, không khỏi lạnh lẽo cả người, liềnnhanh chóng chạy tiếp về phía trước.
“Thiếu gia, điểm tâm đềuchuẩn bị tốt. Xin hỏi khi nào thì ăn cơm?” Quản gia cung kính hành lễ về phía Atobe đang đi xuống thang lầu.
“Mọi người đã đến đông đủ chưa?”
“Chỉ thiếu tiểu thư Nakamura.”
“Vậy thì chờ thêm chút nữa. Thật là, lại để bổn đại gia phải chờ, cô gái này thật không hoa lệ !” Atobe ngồi ở trong đại sảnh, nhìn ngoài cửa. Không biết cô gái kia bị cái gì kích thích nữa, đột nhiên chăm chỉ lên, sángnào cũng dậy sớm để chạy bộ.
“Chào buổi sáng, Atobe.” TsukimitsuOchi hòa ái chào hỏi với hậu bối này, không thể phủ nhận Atobe Keigo cókhí chất của vương giả.
“Chào buổi sáng, Tsukimitsu tiền bối.”Atobe không yên lòng đáp lễ. “Đúng rồi, tiền bối, anh có biết trường học chúng ta có người nào tên là Byakuya không?”
“Byakuya? Nghe tên hẳn là một nam sinh đi, nhưng không có nghe nói qua.”
“Hừ!” Đột nhiên Atobe biến sắc.
Ôm một chồng khăn lau, khẽ híp mắt, tôi chậm rãi bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhu-em-on-nhu/2187428/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.