Xe hơi ổn định dừng lại trước cửa biệt tự trên núi, Dịch Hoài Xuyên nhìn ra ngoài qua cửa kính xe.
Màn đêm buông xuống, biệt thự cao quý đắt đỏ phong cách châu âu yên tĩnh đứng lặng trong đêm tối, đèn đường trước của vẫn sáng, giống như thành kính mà cô đơn chờ đợi chủ nhân quay về nhà.
Vào trong một chút, cả tòa biệt thự đều chìm trong bóng tối, không có đèn, cũng không có người bình thường vẫn đợi anh qua về.
Thẩm Hạo Quân xuống xe mở cửa sau xe cho anh, gọi một tiếng:
- Dịch tổng.
- Ừm.
Dịch Hoài Xuyên thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng đáp một lời, nhấc chân xuống xe.
- Cậu đi về nghỉ ngơi đi.
Nói xong, anh trực tiếp đi vào biệt thự, vẫn như ngày thường nhập vào mật mã.
Cửa lớn truyền đến một tiếng "ting", trong đếm tối yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, sau âm thanh ngắn ngủi, lại là sự yên ắng tột cùng.
Giống như một viên gạch ném vào trong giếng sâu, không còn bất kỳ động tĩnh gì.
Cửa được mở ra, trong phòng một màu tối đen, làm cho giác quan của con người càng thêm mẫn cảm.
Ngày trước vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm thanh mát bây giờ không còn, Dịch Hoài Xuyên có chút không quen, giơ tay bật công tắc, đập vào mắt là sảnh nhà trống vắng, hoa cúc họa mi thời gian dài để ở ở bên tủ quả nhiên không còn.
Ngay lập tức, anh quét mắt qua mặt sàn ở phòng khách - ở đó sạch sẽ, sàn gỗ phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nho-em/2670612/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.