Hàng lang biệt thự, Thẩm Chi Hàn và Lương Tâm Thiên cùng lúc quay đầu.
Dịch Hoài Xuyên đứng trên bậc thang, bên trong bộ vest đen đắt đỏ là chiếc áo sơ mi trắng với học tối, là ủi chỉnh tề. Cúc tay áo và cổ áo dùng cùng một loại kim cương, hoàn mỹ cho sự kết hợp giữa đen và trắng, làm khắp nơi trên người anh toát lên cảm giác xa cách tinh tế.
Rắn rỏi và cao quý, khí chất ấn tượng.
Cặp kính gọng bạc treo trên sống mũi, càng làm rõ đôi mắt sâu hút hồn của anh.
Chỉ là đứng đó, khí chất cao quý và khi thế bức người đã làm người ta không cách nào bỏ qua, càng huồng hồ anh mang theo ánh nhìn lạnh lẽo nhìn Lương Tâm Thiên.
Dưới sự ép bức mạnh mẽ, Lương Tâm Thiên rõ ràng có một khắc sợ sệt, hàng lông mi được trang điểm cẩn thận run run, hơi cuối đầu không lên tiếng.
- Hoài Xuyên.
Thẩm Chi Hàn lên tiếng trước.
Lúc Thẩm Chi Hàn mở miệng, Lương Tâm Thiên ổn định lại tâm trạng, cũng nhỏ giọng chào hỏi theo:
- Dịch tổng.
Cuối cùng chột dạ, lòng mong mỏi gặp được Dịch Hoài Xuyên trước đó của cô ta ở giờ phút này trở thành sợ hãi và bất an.
- Chuyện gì vậy?
Thẩm Chi Hàn sau khí liếc qua nhìn Lương Tâm Thiên, lại một lần nữa nhìn Dịch Hoài Xuyên, giọng điệu rất tốt, rõ ràng là đã nhìn ra sự không vui vẻ của anh, có ý muốn bốc hỏa.
Dịch Hoài Xuyên không thèm nhìn anh ta, lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nho-em/2670609/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.