Lúc An Lạc dậy thì đã là buổi chiều,trong tầm mắt chỉ toàn là những khe sâu, đá ngầm lởm chởm, hai bên hangđộng cao cao là những ngọn cây cao vút, bọt sóng vỗ vào đá ngầm, đạidương trong xanh nổi lên từng đợt bọt trắng xóa.
Trên con đường vòng xe cộ thưa thớt, Trương Nhiên lái xe rất tốt, thế nên cô đã đến đây được hai tiếng mà vẫn chưa tỉnh lại.
Xuyên qua lớp cửa kính có thể trông thấy mặt trời treo trên biển, ánhnắng sáng mà không gắt, chiếc xe xuyên qua vòm cây, từng chùm nắng bị lá cây cắt ngang thay đổi rơi vào trong xe.
An Lạc hé mắt nhìn người bên cạnh.
-- Anh thản nhiên nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt tuấn tú nổi bật rõràng dưới ánh mặt trời, hình như vì im lặng hơi lâu mà trên mặt anh mang theo vài phần lạnh lùng.
Ở nam bán cầu vào tháng hai tháng ba trời vẫn còn ấm áp, đột nhiên An Lạc muốn giữ thời gian lại trong một khắc này.
-- Gió thổi đến từ bờ biển, ánh nắng xuyên qua vòm cây, không khí như được rót thêm vị ngọt, và anh ngồi bên cạnh...
Cô không lên tiếng, chợt Trương Nhiên đưa mắt nhìn sang, thấy An Lạc mở mắt: “Dậy rồi à?”
”Ừm, mới dậy.” Cô lấp liếm nói dối.
”Sắp đến rồi, có muốn uống nước không?” Anh không nhìn cô, chỉ dùng một tay lấy bình nước nóng đưa cho cô.
An Lạc cầm lấy bình giữ nhiệt, cũng dùng tay nắm lấy anh.
Trương Nhiên nghiêng đầu sang nhìn cô: “Anh đang lái xe, em làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727935/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.