Lúc máy bay đáp xuống sân bay Melbourne thì đã là chiều tối ở Úc.
Trong mười tiếng nhàm chán trên không trung, An Lạc ngủ hết chín tiếngrưỡi, hoàn toàn không bị tiếng gáy như sấm của cậu bé da trắng trongkhoang làm ảnh hưởng, còn Trương Nhiên... dù có đeo tai nghe vẫn khôngthể tài nào thoát khỏi.
An Lạc kéo hành lí đi rất nhanh, quay đầu lại thúc giục Trương Nhiên mệt mỏi đang cúi đầu nhìn điện thoại: “Chân anh dài như thế để làm gì?”
Trương Nhiên nhìn cô một cái, “Đang nhắn tin với chị anh.” Nói xong bước mấy bước đuổi theo, cảnh cáo cô: “Em đi kiểu gì thế, lạc đường anh cũng mặc kệ em.”
An Lạc nhìn bộ dạng lạnh như băng của anh, vỗ vào tay kéo xe hành lí,căm giận nói: “Có phải chúng mình bị đổi giới tính rồi không? Dựa vàođâu mà bắt em lo nhiều hành lí như thế, còn anh hai tay trống trơn giảvờ làm đại gia?”
”Anh lo em là đủ rồi.” Anh cũng không ngẩng đầu lên.
An Lạc: “...”
Phải đợi đến lúc cô xù lông lên mới ném cho viên đường, cô im lặng thầmkhinh bỉ khí thế của mình, lại tiếp tục chịu mệt kéo hành lí.
Người đến sân bay đưa đón không hề ít, An Lạc nhìn xung quanh, nhanh chóng nghe thấy tiếng gọi tên cô.
Thấy một người đẹp chân dài đứng cách đó không xa vẫy tay với bọn họ, An Lạc vội kéo Trương Nhiên: “Chị anh biết tên em!”
Trương Nhiên vẫy tay từ xa rồi đi đến gần, An Lạc cười với Trương Nhã: “Chị Trương Nhã!”
Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727932/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.