Bạn phải tin rằng, một mình bạn vượt qua màn đêm, đi qua bụi gai ấy, gặp sai người... Đến cuối cùng, cũng là để bạn tìm được người sưởi ấm thích hợp nhất.
Chỉ cần bạn ngày càng trở nên tốt đẹp, thì mọi thứ đều sẽ đến, bạn hãy đợi đi.
***
Trong đêm giáng sinh sắp sửa bước sang năm mới, An Lạc mất ngủ.
Mọi thứ trong hôm nay cứ như một giấc mơ, bất kể là Trương Nhiên hay Giang Việt, bất kể là chấm dứt hay bắt đầu.
Lần đầu tiên trong mấy năm qua, cô cảm thấy thân thể cứ liên tiếp bị đả thông, những hồi ức trở nên thông suốt, giống như "vết thương hóa hoa hồng" mà mọi người thường nói. Thì ra thật sự sẽ có một lúc như thế, bạn sẽ học được cách buông tay với bản thân của quá khứ; Thì ra thật sự có một người như thế, sẽ khiến bạn ngập tràn mong chờ với mọi thứ trên đời này.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, lần đầu tiên An Lạc thấy tuyết ở thành phố S, không giống tuyết ở phương Bắc, nơi đây càng thêm dịu dàng, lại mang theo lưu luyến.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Nhiên: "Vui quá, bên ngoài có tuyết rơi rồi, anh đã ăn sáng chưa?"
Ra khỏi phòng, Trà Trà đang uống sữa nóng, đang định để An Lạc bưng vào phòng thì trông thấy nụ cười tủm tỉm say đắm trên mặt An Lạc, kinh ngạc nói: "Mới sáng sớm cô cười dọa người thế làm gì?"
An Lạc sờ mặt, "Nào có cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727886/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.