“Ý cô là... không để con gái xuống bếp chính là thương cô ấy?” Trương Nhiên nửa cười.
”Đúng thế.”
”Vậy tôi có nên để cô xào rau tiếp không nhỉ?”
Chỉ là một câu bông đùa không ý tứ, nhưng nháy mắt An Lạc rộn ràng, rồi lập tức cười dài: “Ha ha tôi là nữ hán tử đấy...”
Trương Nhiên không nói gì, An Lạc lặng lẽ nhìn anh một cái, vừa khéo mắt đối mắt, không khí chợt trở nên kì lạ.
Trong không khí dường như có thứ gì đó đang lẳng lặng lên men, An Lạcchậm rãi bình ổn lại, gạt mấy lọn tóc rơi xuống ra sau tai, bỗng TrươngNhiên mở miệng: “Sao cô lại đến thành phố này?”
An Lạc nêm một thìa muối, suy nghĩ chốc lát: “Vì muốn trốn tránh vài thứ.”
”Khiến cô khổ sở ư?”
”Ừm thì... là thế.” An Lạc múc đồ ăn ra tô, ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, “Nhưng tôi thấy bây giờ mình khá lắm rồi.”
Mấy món đồ ăn đã được nấu xong, cô múc cháo mời Trương Nhiên: “Tôi quenrất nhiều người bạn không tệ, như Trà Trà hay là anh đó, tôi thấy mìnhnên biết ơn.”
Hai người ngồi xuống, Trương Nhiên nếm thìa cháo, An Lạc chống má ngồi bên cạnh nhìn anh: “Thế nào?”
Anh từ từ ngẩng đầu, chợt nở nụ cười.
Tim An Lạc đập khẽ một nhịp, cũng mỉm cười.
Ở nhà nên Trương Nhiên ăn mặc vô cùng tùy ý, hôm nay là áo len sọc ngang đen trắng, mái tóc bồng bềnh, nhìn qua thực mềm mại, chợt An Lạc thậtmuốn nhào nặn quá, nhưng im lặng cố đè nén tâm ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-xuong-day/2727878/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.