Edit: Kai’sa Team
Sau giờ nghỉ trưa, tuy Trì Ý vẫn còn hơi ngây ngốc, nhưng tình trạng đã khá hơn nhiều.
Phương Vũ Thành vẫn luôn như dính lấy Tiếu Chỉ Hàn như hình với bóng, hôm nay bỗng phá lệ tới lớp thật sớm, đang buồn chán vật tay với Lạc Gia.
Nghe có động tĩnh truyền tới từ sau lưng, Phương Vũ Thành quay lại quan tâm hỏi: “Trì Ý, cậu có thấy khá hơn chút nào không?”
“Khá hơn nhiều rồi.” Trì Ý nhấp một ngụm nước ấm, định lấy sách giáo khoa cần học buổi chiều từ cặp ra thì điện thoại giấu trong cặp bỗng rung lên.
Trường Nhất Trung ở Nam Thành trước nay không cho học sinh dùng điện thoại trong giờ học, nhưng vẫn có không ít học sinh lén dùng, ở trên dãy số không có ghi chú gì, chứng tỏ là số trong vùng, Trì Ý cũng không lần được có phải có chuyện quan trọng gì hay không.
Cô nhìn quanh một vòng, thời gian còn sớm, giáo viên cũng chưa tới, trong lớp không được mấy mống, có người còn nằm ngủ trưa, cô suy nghĩ vài giây rồi chọn nút nghe máy.
Mặc dù Phương Vũ Thành cảm thấy Trì Ý không yên lặng hợp lòng người như vẻ bề ngoài, nhưng khi thấy cô trắng trợn dùng điện thoại di động như vậy vẫn hơi kinh ngạc, nghiêng đầu định trêu đùa mấy câu thì bất ngờ nghe cô nói.
“Thật xin lỗi, tôi mới chỉ mười bảy tuổi, còn là học sinh cấp ba, tôi không có con nhỏ…”
Nãy giờ cô chỉ yên lặng nghe, có điều bây giờ vừa mở miệng, cô bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhin-anh-dau-hang/3193485/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.