Chương trước
Chương sau
Edit: Kai’sa team

Sau khi Trì Ý vừa nói, trừ bỏ Tiếu Chỉ Hàn còn muốn xem xem Trì Ý dẫm đồng hồ có bị thương hay không, những người còn lại nhiều hay ít đều chấn kinh rồi.

Như thế nào cũng không thể tưởng tượng được người bắt trộm, lập tức đảo ngược lại trở thành người đi trộm.

Tay phải Đường Tư Kỳ rũ bên cạnh, mặt trong ngón tay cái cùng ngón trỏ không tự giác ma sát. Nhìn thấy động tác nhỏ của cô, đôi mắt Trì Ý không nhịn được nhíu lại.

Cho dù mới ở chung ngắn ngủi mấy ngày, Trì Ý cũng có thể từ các hành động nhỏ nhìn ra thói quen của Đường Tư Kỳ. Như là, khi cô ấy hoảng hốt, sẽ dễ dàng vuốt ve ngón tay để hoà hoãn cảm xúc.

Trì Ý nghĩ, cô ấy nhất định đang suy nghĩ làm sao để tìm được một lý do lấy lệ cho qua chuyện này.

Quả nhiên, Đường Tư Kỳ chỉ dùng vài giây bình phục hoang mang của bản thân, nhìn về phía Trì Ý, một dáng vẻ vô tội mờ mịt, “Trì Ý, tớ không biết cậu đang nói cái gì? Đồng hồ của cậu không phải cậu đeo sao? Có liên quan gì với tớ vậy?”

Trì Ý cười một cái, âm thanh thật nhẹ, “Tớ có đeo đồng hồ hay không không phải cậu rõ ràng nhất sao? Kiểm tra giường của tớ tìm thấy một cái đồng hồ giống cái của tớ như đúc, cái đồng hồ của cậu, còn đặc biệt khắc chữ để phân biệt.”

Cô dừng một chút, “Này là tự cậu khắc nhỉ? Thật sự thô ráp, đồng hồ loại này tốt xấu gì cũng bỏ ra 900 hay 1000 tệ, trừ khi khách hàng có nhu cầu, không có nhà sản xuất nào khắc chữ lên dây đeo đồng hồ, thậm chí tay nghề không tốt còn phá hoại dây đeo đồng hồ.”

“Đặc biệt đem đồng hồ đeo tay của mình đổi với cái của tớ, còn vu oan hãm hại ngược lại nói tớ trộm đồng hồ của cậu, tớ muốn hỏi cậu một chút, cậu đem đồng hồ của tớ để chỗ nào rồi, phải biết rằng ăn cắp vật có giá trị lớn có liên quan đến pháp luật đấy.”

“Tớ đoán xem, cậu thấy được chìa khoá tớ đặt trên bàn, tự đi làm lại một cái nhỉ? Lại đem đồng hồ của chính mình bỏ vào ngăn kéo của tớ, sau đó thì sao, đem đồng hồ đeo tay của tớ ném tới chỗ nào rồi?”

Đường Tư Kỳ phảng phất như chịu bao nhiêu oan ức, vẫn luôn lắc đầu, trong miệng còn lẩm bẩm: “Không phải, tớ không có…”

Nhìn dáng vẻ lảo đảo lung lay sắp đổ kia, có vẻ như thể một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống.

Hai mắt Đường Tư Kỳ đẫm nước mắt nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn, thấy Tiếu Chỉ Hàn chỉ lo cúi đầu nhẹ giọng nói gì đó với Trì Ý, bị Trì Ý một phen vỗ mặt vẫn còn cười cười, cả người nhất thời tắc nghẹn, đột nhiên không còn gì để nói.

Thật giống như tất cả những thứ này chỉ là cô tự biên tự diễn kịch một vai, mà khán giả quan trọng nhất với cô, tầm mắt còn không dừng trên người cô.

Trì Ý nhíu mày, thấy Đường Tư Kỳ vừa rồi như đoá hoa trắng vẫn một mực phủ nhận giờ đột nhiên kiên cường lên, cô như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Tiếu Chỉ Hàn vẫn cúi đầu nghịch tay của cô, Đường Tư Kỳ ở đối diện rõ ràng đã tự ổn định cảm xúc trong mắt.

“Cậu nói như vậy có chứng cứ gì không? Tại sao đồng hồ đeo tay của tớ thật sự ở trong ngăn kéo của cậu, tất cả điều đó không phải là do cậu suy đoán sao? Lời nói giữa trưa ngày hôm qua của cậu tớ có thể trả nguyên lại cho cậu.”

Từ lúc nãy, Ngô Ngữ cũng một nữ sinh khác đã nói không nên lời. Sự phiến diện của các cô đối với Trì Ý, phần lớn bắt nguồn từ sự cố tình dẫn dắt của Đường Tư Kỳ, nhưng tất cả những gì xảy ra trước mắt, đều cực kỳ khác so với những gì Đường Tư Kỳ miêu tả.

Ngược lại Đường Tư Kỳ nói Trì Ý nói bậy, trái lại áp dụng trên chính cô.

Trì Ý a một tiếng, rõ ràng không đem lời Đường Tư Kỳ nói để trong lòng, cô cầm lấy di động đang đặt một bên của mình lên, gõ gõ lên mép bàn gỗ, “Tớ đoán xem, cậu cầm đồng hồ đeo tay của tớ đặt ở đâu, trực tiếp ném đi nơi nào?”

Không đợi Trì Ý nói xong, Đường Tư Kỳ đã dùng giọng điệu ngoan cố mở miệng: “Cậu nếu cảm thấy tớ lấy đồng hồ đeo tay của cậu, vậy cậu cũng kiểm tra giường ngủ tớ đi, xem tớ có lấy hay không, nếu như không có…”

Đường Tư Kỳ vừa định nói cậu phải thành ý xin lỗi, ai biết Trì Ý nhẹ nhàng mà nở nụ cười, “Tớ có nói muốn kiểm tra giường ngủ à?”

Cô mở điện thoại di động ra, nhấn nhấn trên màn hình mấy lần, một bên đặc biệt tuỳ ý nói rằng: “Tớ quên nói với cậu, nhà anh họ của tớ làm Phát triển phần mềm, anh ấy gắn trên mặt đồng hồ một thiết bị giám sát mini.”

Trước đó là vì phòng ngừa nguy hiểm. Buôn bán không biết cái gì sẽ xuất hiện, bất ngờ không thể nào đoán trước được, mới động tay chân lên đồng hồ đeo tay, cài vài phần mềm định vị, vốn bởi vì gần đây đã an toàn không sao rồi, Trì Ý mới tháo đồng hồ đeo tay xuống. Ai biết sẽ gặp được chuyện như vậy, ngày hôm nay còn có thể phát huy được tác dụng.

Cả người Đường Tư Kỳ cứng đờ, sắc mặt thay đổi một chút, trơ mắt mà nhìn Trì Ý nhìn mấy lần vào điện thoại di động, nói với Trần Vận đang đứng gần nhất rằng: “Trần Vận, cậu có thể giúp tớ một chuyện là mở ngăn kéo của cậu, cái ngăn cuối cùng bên phải ra không, nhìn một chút xem đồng hồ đeo tay có ở trong đó không.”

“Không thể.” Đường Tư Kỳ hoang mang kêu một tiếng. Trì Ý không nhìn cô ấy, gật đầu với Trần Vận một cái.

Tựa như không có gì bất ngờ, Trần Vận cầm đồng hồ đeo tay bên trong ra, còn có chút buồn bực, “Trì Ý, đồng hồ đeo tay của cậu sao lại nằm trong ngăn kéo của tớ vậy, tớ không lấy mà.”

“Tớ biết,” Trì Ý nở nụ cười trấn an, “Có người cầm bỏ vào đó, muốn đợi khi sự việc bại lộ hãm hại cậu, cũng như hãm hại tớ như thế này.”

“Đường Tư Kỳ, cậu cầm đồng hồ đeo tay của Trì Ý, cậu còn nói gì được nữa không?”

Ngô Ngữ cùng nữ sinh vẫn đứng bên cạnh Đường Tư Kỳ sau khi phản ứng lại, trừng mắt nhìn Đường Tư Kỳ một cái, ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa gì, không đâu lại đến chỗ này làm chuyện cho người ta chê cười, đắn đo rồi trầm mặc đi ra ngoài.

Nếu nói vừa rồi Đường Tư Kỳ chỉ là bất chấp tất cả mà nói, hiện tại lại giống như lợn chết không sợ nước sôi, lúc càng hoảng loạn thì ngược lại cô càng bình tĩnh, đầu óc nhanh nhạy mà nghĩ cách nói, “Đồng hồ đeo tay là phát hiện trong ngăn kéo của cậu, cậu dựa vào cái gì ăn vạ trên người tớ, các cậu có ai nhìn thấy tớ cẩm đồng hồ bỏ vào ngăn tủ không?”

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Trì Ý, “Sợ không phải là cậu ấy tự cầm đồng hồ của cậu, hai người các cậu liên hợp hãm hại tớ, vậy còn chuyện kia thì sao Trì Ý, đồng hồ đeo tay của tớ chính là phát hiện trong ngăn tủ của cậu, bất kể nó là đồ thật hay hàng giả, đắt tiền hay rẻ tiền, đều không thể che lấp được chuyện cậu thật sự ăn cắp.”

Tiếu Chỉ Hàn có chút nghe không nổi nữa, loại lời nói của Bạch liên hoa này, nghe qua thật sự cmn khiến người ta nén giận.

Vừa muốn nói chuyện, Trì Ý kéo tay anh lại: “Tiếu Chỉ Hàn, cậu đi ra ngoài trước đi, chuyện trong Ký túc xá chúng tớ tự giải quyết, một mình cậu là nam sinh ở chỗ này không thích hợp.”

“Làm sao không thích hợp? Tớ chờ ở đây không phải để làm chỗ dựa cho cậu sao?”

Đối với ý tốt của Tiếu Chỉ Hàn, Trì Ý cũng không muốn đả kích, ngược lại nói “Cuối cùng thì có một số chủ đề, nam sinh không thích hợp nghe đâu, còn nữa, cậu lên đây cũng lâu rồi, cậu không sợ dì quản lý Kí túc xá cầm chổi xông lên đuổi cậu đi à.”

Cái này, Tiếu Chỉ Hàn đúng thật là không sợ. Trì Ý bỏ ra một hai phút, khuyên can đủ đường mới kéo người đẩy ra khỏi Kí túc xá, chỉ để lại các nữ sinh trong Kí túc xá và hai bạn học làm chứng.

“Đường Tư Kỳ” Trì Ý dựa vào cánh cửa, nhìn về phía Đường Tư Kỳ đã khom lưng như có chút không chịu được nữa, “Đây coi như là vì lúc trước tớ với cậu có một quãng thời gian là bạn tốt, giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng cho cậu.”

Cô cười khẽ, “Tiếp đó, tớ hy vọng có thể thừa nhận. Rốt cuộc, có gan làm thì phải có gan thừa nhận phải không?”

____

Ngoại trừ phòng Kí túc xá 502 và hai nữ sinh khác, không ai biết xế chiều hôm đó cuối cùng Trì Ý đã làm cái gì, đã nói gì với Đường Tư Kỳ, để Đường Tư Kỳ tối đó trực tiếp mở topic xin lỗi, thừa nhận tất cả đều là mình hãm hại Trì Ý, bao gồm chuyện cùng với những người khác phỉ báng nói xấu Trì Ý, đăng bài đăng “Những người bạn cùng phòng của tôi”

Đúng, chủ bài đăng kia chính là bản thân Đường Tư Kỳ.

Đại khái thấy tất cả mặt nạ đều bị vạch trần, đi ở trong trường sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, hay là khó có thể chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác, buổi tự học tối hôm đó Đường Tư Kỳ vắng mặt, ngày hôm sau liền chuyển trường.

Trần Phát Chi lúc nói với lớp về chuyện Đường Tư Kỳ chuyển trường, không khỏi nhắc lại chuyện cũ về một tập thể nhỏ đoàn kết yêu thương cùng với các vấn đề đạo đức cơ bản.

Tiếu Chỉ Hàn ngồi dưới cùng, quay đầu nhìn qua phía Trì Ý, vẫn có mấy phần tò mò, “Cậu làm như thế nào vậy?”

“Cho cậu ấy xem một đoạn video mà thôi.”

“Chỉ như vậy?” Tiếu Chỉ Hàn có chút không tin, dù sao anh cũng từng thấm qua da mặt dày của Đường Tư Kỳ rồi.

Trì Ý gật đầu, không nói gì.

Cô không nói cho Tiếu Chỉ Hàn chính là, cô cho Đường Tư Kỳ xem không phải là một loại video mà là băng ghi hình cô ấy lén lén lút lút mở khoá ngăn kéo của cô, sau đó đổi đồng hồ đeo tay, cũng có toàn bộ quá trình cô ấy lấy đi đồng hồ đeo tay.

Chẳng ai nghĩ tới, mắt con búp bê mà Trì Ý treo trên giường mình là một máy theo dõi, hoạt động 24 giờ không ngừng nghỉ, hơn nữa phạm vi theo dõi chính là bàn học cùng giường ngủ của cô, vừa vặn chụp được bộ dáng của Đường Tư Kỳ.

Thấy sự tình bại lộ, Đường Tư Kỳ còn không kịp nói một lời nào, Trì Ý lại ném ra một quả bom, “Chủ bài đăng kia cũng là cậu nhỉ.”

Trì Ý nhìn như là dò hỏi, kỳ thật đã dùng tới giọng điệu trần thuật.

Cô vừa nói xong, trực tiếp đem địa chỉ IP mà người khác vừa mới gửi cho cô đưa đến trước mặt Đường Tư Kỳ, “Tớ nghĩ nghe một chút xem cậu còn có gì để nói không, nếu như không có, vậy thì đến lượt tớ nói.”

Trì Ý đưa ra hai lựa chọn bày ra trước mặt Đường Tư Kỳ, hoặc là công khai thừa nhận sai lầm của mình rồi xin lỗi, hoặc là cô trực tiếp chuyển cho lực lượng cảnh sát xử lý. Dù sao sáu mươi nghìn tệ cũng không phải là một con số nhỏ.

Đường Tư Kỳ gần như không có suy nghĩ nhiều, lựa chọn cái trước. Trước lúc đi, cô nói với Trì Ý một câu.

“Trì Ý, tớ ghét nhất chính là bộ dạng cao cao tại thượng bễ nghễ của cậu, giống như cậu lợi hại lắm, nhưng thật ra cậu cũng không có cái gì ghê gớm, chỉ có điều vừa vặn Tiếu Chỉ Hàn yêu thích cậu mà thôi.”

Cô xem nhẹ tất cả, tiềm thức coi Tiếu Chỉ Hàn là khởi nguồn cho sự tự tin lần này của Trì Ý.

“Tớ đợi một ngày, tất cả mọi người trên thế giới đều chán ghét cậu, kể cả Tiếu Chỉ Hàn nữa.”

Nghĩ tới đây, Trì Ý quay đầu về phía Tiếu Chỉ Hàn, vô cùng nghiêm túc hỏi “Cậu chán ghét tớ sao?”

Tiếu Chỉ Hàn nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút, tựa như không biết tại sao Trì Ý lại hỏi loại vấn đề này.

Trì Ý châm chước cách dùng từ, thay đổi lời giải thích, “Cậu sẽ có một ngày chán ghét tớ à?”

Bây giờ Tiếu Chỉ Hàn thích cô, có thể thế nào đây. Sự yêu thích của thiếu niên, giống như một ngọn gió, tới nhanh đi cũng nhanh. Thậm chí bởi vì một câu nói, một động tác, một người, yêu thích ngược lại biến thành chán ghét.

“Cậu nghĩ cái gì đấy? Thừa dịp trong chốc lát Trần Phát Chi cúi đầu lật sách, Tiếu Chỉ Hàn giơ tay xoa nhẹ dưới tóc của cô, nhẹ giọng mở miệng.

“Sẽ không có một ngày như vậy, Tiếu Chỉ Hàn sẽ rất yêu thích Trì Ý, vĩnh viễn chỉ thích một mình “Chậm Chạp.”

Trì Ý không thể không tin.

Tiếu Chỉ Hàn vẻ mặt quá thành thật, ngữ khí thậm chí còn nghiêm túc hơn lúc bày tỏ ở Kí túc xá nữ sinh.

Phảng phất anh sẽ thật sự nói được làm được, vĩnh viễn chỉ thích một mình cô.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Trì Ý mở miệng, “Nhũ danh của tớ là “Nhung Nhung”, người nhà cũng gọi tớ là Nhung Nhung, không phải Chậm Chạp.”

Tiếu Chỉ Hàn sững sờ, mấy giây sau vai run run, bật cười ra tiếng.

“Nhưng tớ vẫn thích cách gọi là Chậm Chạp.”

“Quá nhiều người trong nhà có thể gọi cậu là Nhung Nhung, còn Chậm Chạp, cũng chỉ có mình tớ gọi, không phải sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.