Khi Bùi Thanh Ngọc trở lại trấn Thu Thủy thì trời quang mây tạnh, ánh nắng chói chang chiếu xuống mái hiên. 
Tiêu Kính Hàn và y nắm tay nhau đi qua phố dài rồi dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ. 
Nhà cũ đơn sơ nhưng lại giăng đầy lụa đỏ, tựa như sức sống mới giữa chốn hoang tàn, rực rỡ tươi sáng. 
"Đây là nhà cũ của mẹ ta," Tiêu Kính Hàn ngước nhìn đèn lồng trên cửa, "Trước khi vào vương phủ bà đã sống ở đây." 
Bùi Thanh Ngọc khẽ gật đầu rồi theo hắn vào. 
Thím Trương đang bày biện nến đỏ trong nhà, thấy họ vào thì lập tức cười nói, "Về rồi à, tốt lắm......" 
Lần trước Tiêu Kính Hàn nói thím Trương bận việc ở đây, Bùi Thanh Ngọc cũng không nghĩ nhiều, thì ra là bận trang trí sảnh cưới. 
Trước khi về đây, họ đã quỳ lạy nghĩa phụ Bùi Thanh Ngọc và mẫu thân Tiêu Kính Hàn, hy vọng hai người dưới suối vàng cũng biết được được chuyện vui của họ. 
"Đây là lần đầu ta gặp nghĩa phụ, phải quỳ lạy ông mới được," Tiêu Kính Hàn tự tin nói, "Chắc nghĩa phụ sẽ vui lắm." 
Bùi Thanh Ngọc cười, cố tình nói: "Nghĩa phụ không thích đồ ngốc đâu." 
Tiêu Kính Hàn xích lại gần: "Giờ ta đâu có ngốc, chẳng phải vừa ý ông lắm sao?" 
Bùi Thanh Ngọc cười đẩy mặt hắn ra. 
Người trên núi Phù Phong đổ xô đến trấn Thu Thủy, còn có Tôn đại phu và Phương Tiểu Trúc, Cận Mộ cũng đón Tiêu Ký Ngôn tới, rầm rộ đến nỗi người trong trấn tưởng bọn họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-nhat-nguoi-roi-tren-duong/3726739/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.