Chương trước
Chương sau
Ám vệ Giáp vội vàng viết thư rồi đứng bên cửa sổ huýt sáo. Chốc lát sau, một con chim bay tới.

Hắn cột tờ giấy vào chân chim rồi vung tay thả nó bay đi.

Tiêu Ký Ngôn ngồi cạnh bàn, thấy hắn làm vậy còn tưởng xảy ra chuyện gì nên hỏi: "Gì thế?"

"Không có gì ạ," ám vệ Giáp nói qua loa, "Ta chỉ hỏi chủ tử có muốn tới đây không?"

Tiêu Ký Ngôn khó hiểu: "Hắn tới làm gì?"

Y nhớ lại trước đó Cận Mộ nói Tiêu Kính Hàn bị thương, "Vết thương của hắn đỡ hơn chút nào chưa?"

Bùi Thanh Ngọc nói: "Đỡ nhiều rồi, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng thêm ít lâu nữa."

Tiêu Ký Ngôn yên tâm hơn, nhưng nghĩ tới Cận Mộ, khúc mắc chưa tháo gỡ trong lòng khiến y hết sức khó chịu. Y nhíu mày hỏi Bùi Thanh Ngọc lần nữa: "Không được hôn thật sao?"

Bùi Thanh Ngọc: "...... Không được."

Ám vệ Giáp vội khuyên nhủ: "Nhị công tử, chuyện này hai bên phải thích nhau mới được, không thể miễn cưỡng đâu."

Tiêu Ký Ngôn nghi hoặc: "Hai bên thích nhau?"

"Đúng vậy," ám vệ Giáp nói, "Bùi tiên sinh là người đứng đắn, tất nhiên trong lòng có người mình thích mới bằng lòng cho hắn hôn chứ."

Nói xong hắn quay sang hỏi Bùi Thanh Ngọc, "Đúng không Bùi tiên sinh?"

Bùi Thanh Ngọc vô thức gật đầu, sau đó lại giật mình --- Nhưng Tiêu Kính Hàn đã hôn nhiều lần, mình...... có bằng lòng không?

Tiêu Ký Ngôn trầm mặc một giây rồi thấp giọng hỏi: "Bằng lòng cho hắn hôn chính là thích sao?"

"Tất nhiên rồi," ám vệ Giáp nói, "Nếu không thích chẳng phải sẽ thấy buồn nôn, tức giận đòi liều mạng với người kia sao?"

Bùi Thanh Ngọc ngẩn ngơ, trong đầu chợt hiện ra cảnh Tiêu Kính Hàn ôm hôn mình, từng cảnh từng màn, mơ hồ như chìm vào mộng, lại không ngăn được tim mình đập mạnh......

Y có thấy buồn nôn không? Có tức giận không?

Lần thứ hai Tiêu Kính Hàn hôn y, y có tức giận nhưng đó là vì Tiêu Kính Hàn tỏ vẻ thản nhiên, còn nói "Chẳng phải chỉ hôn một cái thôi sao, cũng đâu phải chưa từng hôn", lỗ mãng phóng đãng nên y mới tức.

Nếu Tiêu Kính Hàn nói mình thật lòng thì sao?

Y có tức nữa không?

Chẳng lẽ...... Bùi Thanh Ngọc mờ mịt luống cuống nghĩ, mình, mình thích......

Sau đó y nghe thấy Tiêu Ký Ngôn lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta không phải người đứng đắn sao?"

Bùi Thanh Ngọc, ám vệ Giáp: "......"

Tiêu Ký Ngôn ngước mắt lên, buồn bực hỏi ám vệ Giáp, "Ngươi vừa nói y là người đứng đắn nên chỉ cho người mình thích hôn, vậy nếu không đứng đắn thì sao?"

Ám vệ Giáp lúng túng nói: "Chắc, chắc cũng hôn được nhỉ?"

Tiêu Ký Ngôn và Bùi Thanh Ngọc không hẹn mà cùng lâm vào trầm tư.

Ám vệ Giáp hoang mang --- Chẳng lẽ các ngươi đều cảm thấy mình không phải người đứng đắn sao?!

Chốc lát sau, Tiêu Ký Ngôn bỗng nhiên thì thầm: "Vậy có phải ta...... thích hắn không?"

Ám vệ Giáp tưởng y đang nói Bùi Thanh Ngọc nên vội nói: "Không phải không phải, ngươi không thích y đâu!" Y là người chủ tử thích mà!

Lông mày Tiêu Ký Ngôn càng nhíu chặt hơn, vành tai ửng đỏ: "Nhưng ta bằng lòng cho hắn hôn mà."

Ám vệ Giáp: "Ảo giác, là ảo giác thôi!"

Trong lòng Tiêu Ký Ngôn càng thêm rối bời.

Vì sức khỏe y kém cỏi nên từ nhỏ được nuôi ở vương phủ, sau đó chuyển đến biệt viện, không thể ra gió, không được dầm mưa, đám người cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo bồi bổ cho y chứ chưa từng nói những chuyện này với y.

"Nhị công tử," ám vệ Giáp thấy y không nói lời nào, sợ y còn tơ tưởng Bùi Thanh Ngọc nên sốt ruột nói, "Có một câu rất hay, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, biết đâu ngươi giao thiệp nhiều sẽ gặp được người mình thích hơn thì sao." Chẳng phải lần trước ngươi còn tìm Cận ca à? Cận ca cũng rất đẹp trai, ngươi không cần hắn nữa sao?

Thích hơn...... Tiêu Ký Ngôn nghĩ, nhưng thế nào mới tính là thích?

Y đưa tay sờ mặt nạ trong ngực --- Không gặp sẽ nhớ, đây có phải là thích không?

Tiêu Ký Ngôn ở lại chỗ này. Y đi theo Bùi Thanh Ngọc chỉ để thử xem có thể hôn người khác không, giờ không hôn nên khỏi cần đi theo họ nữa.

Ám vệ Giáp hết sức mừng rỡ, ít nhất cũng không cần nghĩ cách đẩy Nhị công tử ra. Hắn vội vàng đánh xe chở Bùi Thanh Ngọc đi, chẳng hề đoái hoài Nhị công tử có thể ở đây một mình không, trên người Nhị công tử có bạc không, Nhị công tử có biết đường về không......

Khi họ đến trấn Thu Thủy, Bùi Thanh Ngọc mới biết người quen cũ mà Tiêu Kính Hàn nói là chủ một quán trọ. Ông chủ Tiền có bề ngoài phúc hậu, nụ cười cũng rất hiền.

Ông sắp xếp cho Bùi Thanh Ngọc ở trong quán trọ, chăm sóc y ăn ngon uống sướng.

Bùi Thanh Ngọc rất lo cho Tiêu Kính Hàn, mỗi ngày đều ra ngoài trấn chờ người hứa sẽ tới tìm mình kia.

Trời nắng cũng đi, trời mưa cũng đi, ám vệ Giáp không cản được nên đành phải đi theo y.

Rốt cuộc hôm nay họ cũng nhìn thấy một chiếc xe ngựa quen thuộc, người đánh xe là ám vệ Ất.

Bùi Thanh Ngọc mừng rỡ chạy tới, "Tiêu......"

Nhưng vén màn lên lại thấy một bác gái hiền lành.

Ám vệ Giáp cũng hơi bất ngờ, "Thím Trương?"

Thím Trương trìu mến nhìn Bùi Thanh Ngọc, "Đây là Bùi tiên sinh đúng không?"

Bùi Thanh Ngọc tự biết thất thố, ngại ngùng nói, "Chào thím Trương."

"Chủ tử nói thím Trương nấu ăn ngon," ám vệ Ất nói, "Hắn sợ Bùi tiên sinh nhớ mình không chịu ăn cơm nên nhờ thím Trương tới nấu."

Gò má Bùi Thanh Ngọc nóng ran, vốn định hỏi Tiêu Kính Hàn thế nào, nghe xong câu này thì xấu hổ nói: "Nói bậy."

"Đúng đúng, hắn toàn nói bậy thôi." Thím Trương xuống xe bảo Bùi Thanh Ngọc, "Về trước đi, trời tối rồi."

Bùi Thanh Ngọc im lặng một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Hắn...... sao rồi ạ?"

"Không sao," thím Trương trấn an y, "Đừng lo, hắn sẽ đến thôi."

Nhưng Bùi Thanh Ngọc vẫn thấp thỏm không yên. Y ở trấn Thu Thủy này chẳng có tin tức gì của Tiêu Kính Hàn, thậm chí một lá thư cũng không có.

Y có một linh cảm xấu, nếu thật sự không xảy ra chuyện gì thì sao Tiêu Kính Hàn lại bặt vô âm tín như vậy?

Nhưng y không cách nào xác minh, tất cả đều ở núi Phù Phong xa xôi, y nghe không được, cũng nhìn không thấy.

Trấn Thu Thủy người đến người đi, khung cảnh yên bình, dường như chỉ có mình Bùi Thanh Ngọc hoảng loạn.

Khi chim đưa thư bay đến núi Phù Phong thì Tiêu Kính Hàn không có ở đó.

Người trên núi đã di tản quá nửa, trong trại trống rỗng.

Cận Mộ vẫn chưa đi, thấy chim bay tới thì tháo tờ giấy trên chân nó xuống, mở ra xem chỉ thấy một dòng chữ: "Chủ tử, không xong rồi! Nhị công tử nhìn trúng Bùi tiên sinh, cứ nằng nặc đòi hôn Bùi tiên sinh kìa!"

Phía sau có một câu bị gạch bỏ, hình như là, "Y đến kỹ viện tìm mười mấy nam nhân, còn chê không đẹp bằng Bùi tiên sinh nữa!"

Con ngươi Cận Mộ run lên, đầu óc lùng bùng.

Nhị công tử...... thích Bùi tiên sinh?

Nhị công tử...... đến kỹ viện tìm nam nhân?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.