"Ta chẳng bao giờ nghe đại phu cả," Tiêu Kính Hàn nhìn y nói, "Ta chỉ nghe ngươi thôi."
Bùi Thanh Ngọc hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Vậy thì vẫn phải ăn cơm."
"Ừ," Tiêu Kính Hàn gật đầu, "Chúng ta về ăn khoai nướng đi."
Trình Hồi đang đánh xe ngoài rèm, nghe thấy lời này thì tự hỏi không biết Cát đại ca nướng khoai lang đã chín chưa? Nếu chưa thì chủ tử có ăn khoai lang sống được không?
Ở phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ vừa mở cửa phòng ra đã bị hộ vệ chặn lại.
"Cút đi!" Tiêu Thừa Vũ cả giận nói, "Các ngươi là cái thá gì chứ? Dám cản ta à?!"
Ô quản gia đi tới chắp tay nói: "Xin thế tử về phòng đi ạ."
"Dựa vào cái gì mà quản ta?!" Tiêu Thừa Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta phải đi giết lũ khốn kia!"
Hắn bị đám Trình Hồi cướp xe ngựa ở núi Vũ Tễ, còn bị đánh mặt mũi bầm dập, chưa kịp báo thù đã bị Ô quản gia đưa về vương phủ rồi ngăn cản không cho hắn đi.
"Tìm lũ khốn kiếp kia cho ta!" Mặt Tiêu Thừa Vũ bầm tím một mảng, còn đau âm ỉ, "Bản thế tử muốn bọn chúng chết không toàn thây!"
"Gần núi Vũ Tễ hết cướp bóc rồi," Ô quản gia nói, "Chắc bọn chúng không còn ở đó nữa đâu."
"Vậy đến núi Phù Phong tìm đi!!" Tiêu Thừa Vũ tức điên lên, "Chẳng phải bọn cướp ở đó đến từ núi Phù Phong à? Có mấy tên cướp cũng tìm không được thì còn cần các ngươi làm gì?!"
Ô quản gia cụp mắt làm thinh.
Tiêu Thừa Vũ nóng nảy đẩy hộ vệ đi ra ngoài.
"Thế tử!"
Tiêu Thừa Vũ chưa đi được mấy bước thì thấy phụ thân mình đi vào từ cổng sân.
"Phụ vương," hắn bước nhanh tới nói, "Cho con một đội binh mã đi ạ, con muốn diệt lũ cướp trên núi Phù Phong!"
Tiêu Khuyết liếc hắn một cái: "Chuyện này đừng nhắc lại nữa."
"Tại sao?!" Tiêu Thừa Vũ không phục, "Chỉ mấy tên cướp thôi mà, sao phụ vương lại cản con?"
Tiêu Khuyết không nhiều lời mà chỉ nói: "Mấy ngày tới đừng ra khỏi cửa."
Nói xong lão quay người định đi, Tiêu Thừa Vũ bất mãn hỏi: "Sao con không được ra cửa? Con muốn đi! Mấy tên cướp kia tính là gì chứ? Con......"
Tiêu Khuyết đột nhiên quay lại tát hắn một cái.
Tiêu Thừa Vũ lập tức sững sờ tại chỗ, "Phụ vương......"
Tiêu Khuyết quay sang dặn Ô quản gia: "Canh chừng thế tử cho kỹ."
Trong biệt viện vương phủ, Cận Mộ ngồi cạnh giường, bất lực nhìn Tiêu Ký Ngôn cầm dây thừng trói tay mình lại, "Công tử, ngươi trói ta làm gì?"
Hôm nay Tiêu Ký Ngôn thấy hắn có chút sức lực thì ném cho hắn một bộ đồ rồi quay lưng lại, bảo hắn mặc vào.
Cận Mộ khó nhọc mặc quần áo rồi gắng sức ngồi dậy, trông thấy công tử nhà mình lấy một sợi dây thừng to cột hai tay mình lại.
"Nhuyễn cân tán sắp hết tác dụng rồi," Tiêu Ký Ngôn nói, "Không trói thì ngươi lại chạy mất."
Cận Mộ: "......"
Nhưng sức khỏe Tiêu Ký Ngôn không tốt nên cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, loay hoay hơn nửa ngày mới trói được tay hắn, sau đó vội vàng đi trói chân. Cận Mộ thấy thế thì bất đắc dĩ nói: "Công tử, ta không đi đâu."
Tiêu Ký Ngôn hoài nghi nhìn hắn, "Thật không?"
Cận Mộ gật đầu, "Công tử không cho ta đi thì ta sẽ không đi."
Lúc này Tiêu Ký Ngôn mới thả dây thừng trói chân xuống, ngồi cạnh giường nói: "Vậy thì nói đi."
Cận Mộ: "...... Nói gì ạ?"
Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn: "Ngươi không biết nên nói gì sao?"
Cận Mộ khựng lại, hiểu ra y muốn hỏi chuyện hai năm trước.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]