Chương trước
Chương sau
Dưới chân núi Phù Phong, Ngu Nam Vương Tiêu Khuyết cưỡi ngựa đứng ở ngã rẽ, im lặng nhìn Tiêu Kính Hàn trong xe ngựa đối diện.

Sau lưng lão là đám binh tướng đông nghịt của phủ Ngu Nam Vương.

Gió núi thổi lá cây xào xạc.

Thật lâu sau, Tiêu Khuyết rốt cuộc mở miệng: "Ngươi gạt ta đúng không?"

Tiêu Kính Hàn hời hợt cười nói: "Nếu Vương gia không tin thì thử giết ta đi."

Hắn đối đầu với ánh mắt Tiêu Khuyết, gằn từng chữ một: "Ngươi dám cược không?"

Tiêu Khuyết không nói gì mà nhíu chặt mày, dường như đang nghĩ xem lời hắn nói là thật hay giả.

"Vương gia yên tâm, nếu không bị dồn ép thì ta sẽ không tự tìm đường chết đâu," Tiêu Kính Hàn chậm rãi nói, "Ta cũng đâu muốn bị liên luỵ."

Mưu phản là tội tru di cửu tộc, nếu sự việc bại lộ, hắn là Tam công tử phủ Ngu Nam Vương sao có thể thoát khỏi liên quan?

"Chỉ cần hôm nay Vương gia lui binh, từ nay không xâm phạm núi Phù Phong của ta nữa," Tiêu Kính Hàn thản nhiên nói, "Mọi người đều sẽ bình an vô sự."

Tiêu Khuyết siết chặt dây cương trong tay. Cuối cùng lão quay ngựa rồi hạ lệnh: "Đi."

Đám người lại lũ lượt kéo nhau về.

Tiêu Kính Hàn nhìn bọn họ đi xa rồi thả rèm xuống, mệt mỏi dựa vào ngực Bùi Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Thanh Ngọc suýt nữa không ôm được hắn, làu bàu nói: "Ngươi nặng quá đấy."

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, Tiêu Kính Hàn tựa đầu lên vai y, khẽ cười nói: "Chê ta nặng à, vậy tối nay ta ăn ít lại nhé?"

"Thôi đừng," Bùi Thanh Ngọc nhìn khuôn mặt hơi xanh xao của hắn, "Mấy ngày nay ngươi gầy hẳn đi."

Tiêu Kính Hàn nhếch môi nói: "Ta biết ngươi không nỡ mà."

Bùi Thanh Ngọc sững sờ, quay mặt đi chỗ khác nói: "Không nỡ gì chứ, ta đâu có."

Tiêu Kính Hàn: "À, vậy tối nay ta không ăn cơm nữa."

Bùi Thanh Ngọc nhíu mày, "Không được!"

Tiêu Kính Hàn: "Chẳng phải ngươi nói nỡ sao?"

Bùi Thanh Ngọc nói bừa: "Đại phu dặn phải ăn cơm uống thuốc đúng giờ mà."

"Ta chẳng bao giờ nghe đại phu cả," Tiêu Kính Hàn nhìn y nói, "Ta chỉ nghe ngươi thôi."

Bùi Thanh Ngọc hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng nói: "Vậy thì vẫn phải ăn cơm."

"Ừ," Tiêu Kính Hàn gật đầu, "Chúng ta về ăn khoai nướng đi."

Trình Hồi đang đánh xe ngoài rèm, nghe thấy lời này thì tự hỏi không biết Cát đại ca nướng khoai lang đã chín chưa? Nếu chưa thì chủ tử có ăn khoai lang sống được không?

Ở phủ Ngu Nam Vương, Tiêu Thừa Vũ vừa mở cửa phòng ra đã bị hộ vệ chặn lại.

"Cút đi!" Tiêu Thừa Vũ cả giận nói, "Các ngươi là cái thá gì chứ? Dám cản ta à?!"

Ô quản gia đi tới chắp tay nói: "Xin thế tử về phòng đi ạ."

"Dựa vào cái gì mà quản ta?!" Tiêu Thừa Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta phải đi giết lũ khốn kia!"

Hắn bị đám Trình Hồi cướp xe ngựa ở núi Vũ Tễ, còn bị đánh mặt mũi bầm dập, chưa kịp báo thù đã bị Ô quản gia đưa về vương phủ rồi ngăn cản không cho hắn đi.

"Tìm lũ khốn kiếp kia cho ta!" Mặt Tiêu Thừa Vũ bầm tím một mảng, còn đau âm ỉ, "Bản thế tử muốn bọn chúng chết không toàn thây!"

"Gần núi Vũ Tễ hết cướp bóc rồi," Ô quản gia nói, "Chắc bọn chúng không còn ở đó nữa đâu."

"Vậy đến núi Phù Phong tìm đi!!" Tiêu Thừa Vũ tức điên lên, "Chẳng phải bọn cướp ở đó đến từ núi Phù Phong à? Có mấy tên cướp cũng tìm không được thì còn cần các ngươi làm gì?!"

Ô quản gia cụp mắt làm thinh.

Tiêu Thừa Vũ nóng nảy đẩy hộ vệ đi ra ngoài.

"Thế tử!"

Tiêu Thừa Vũ chưa đi được mấy bước thì thấy phụ thân mình đi vào từ cổng sân.

"Phụ vương," hắn bước nhanh tới nói, "Cho con một đội binh mã đi ạ, con muốn diệt lũ cướp trên núi Phù Phong!"

Tiêu Khuyết liếc hắn một cái: "Chuyện này đừng nhắc lại nữa."

"Tại sao?!" Tiêu Thừa Vũ không phục, "Chỉ mấy tên cướp thôi mà, sao phụ vương lại cản con?"

Tiêu Khuyết không nhiều lời mà chỉ nói: "Mấy ngày tới đừng ra khỏi cửa."

Nói xong lão quay người định đi, Tiêu Thừa Vũ bất mãn hỏi: "Sao con không được ra cửa? Con muốn đi! Mấy tên cướp kia tính là gì chứ? Con......"

Tiêu Khuyết đột nhiên quay lại tát hắn một cái.

Tiêu Thừa Vũ lập tức sững sờ tại chỗ, "Phụ vương......"

Tiêu Khuyết quay sang dặn Ô quản gia: "Canh chừng thế tử cho kỹ."

Ô quản gia kính cẩn đáp: "Dạ, Vương gia."

Tiêu Thừa Vũ ngơ ngác nhìn phụ thân mình rời đi rồi bàng hoàng đưa tay sờ gò má đau rát.

Sao lại thế chứ? Hắn mờ mịt nghĩ.

Trong biệt viện vương phủ, Cận Mộ ngồi cạnh giường, bất lực nhìn Tiêu Ký Ngôn cầm dây thừng trói tay mình lại, "Công tử, ngươi trói ta làm gì?"

Hôm nay Tiêu Ký Ngôn thấy hắn có chút sức lực thì ném cho hắn một bộ đồ rồi quay lưng lại, bảo hắn mặc vào.

Cận Mộ khó nhọc mặc quần áo rồi gắng sức ngồi dậy, trông thấy công tử nhà mình lấy một sợi dây thừng to cột hai tay mình lại.

"Nhuyễn cân tán sắp hết tác dụng rồi," Tiêu Ký Ngôn nói, "Không trói thì ngươi lại chạy mất."

Cận Mộ: "......"

Nhưng sức khỏe Tiêu Ký Ngôn không tốt nên cũng chẳng có bao nhiêu sức lực, loay hoay hơn nửa ngày mới trói được tay hắn, sau đó vội vàng đi trói chân. Cận Mộ thấy thế thì bất đắc dĩ nói: "Công tử, ta không đi đâu."

Tiêu Ký Ngôn hoài nghi nhìn hắn, "Thật không?"

Cận Mộ gật đầu, "Công tử không cho ta đi thì ta sẽ không đi."

Lúc này Tiêu Ký Ngôn mới thả dây thừng trói chân xuống, ngồi cạnh giường nói: "Vậy thì nói đi."

Cận Mộ: "...... Nói gì ạ?"

Tiêu Ký Ngôn nhìn hắn: "Ngươi không biết nên nói gì sao?"

Cận Mộ khựng lại, hiểu ra y muốn hỏi chuyện hai năm trước.

"Công tử," Cận Mộ thấp giọng nói, "Đừng hỏi nữa được không?"

"Không được," Tiêu Ký Ngôn nhíu mày nói, "Ta không muốn giống như kẻ ngốc, cái gì cũng không biết cả."

Cổ họng Cận Mộ đắng chát, nói đứt quãng: "Nhưng...... ngươi sẽ tức giận."

Tiêu Ký Ngôn khó hiểu, "Sao ta lại tức giận chứ?"

Giọng Cận Mộ càng nhỏ hơn, "Ngươi sẽ ghét ta."

Tiêu Ký Ngôn càng thêm mờ mịt, "Ngươi đã làm gì?"

Cận Mộ mấp máy môi, tiếp tục làm thinh.

Lại thế nữa rồi! Tiêu Ký Ngôn cả giận: "Không nói thì thôi, cứ xem như ta là đồ ngốc đi!"

Y nổi nóng, nhất thời khó thở nên ho sặc sụa, "Khụ khụ khụ......"

"Công tử," Cận Mộ sốt ruột vùng tay ra khỏi dây thừng, "Ngươi không sao chứ?"

Tiêu Ký Ngôn càng tức hơn, trói lại cả buổi, thì ra hắn chỉ dỗ mình thôi, "Ngươi tránh ra đi, khụ khụ khụ......"

Cận Mộ vội vàng vỗ lưng cho y thuận khí.

Hồi lâu sau Tiêu Ký Ngôn mới bình tĩnh lại, ho đến nỗi mặt đỏ ửng.

"Công tử......"

Tiêu Ký Ngôn hất tay hắn ra khỏi lưng mình, "Không cần ngươi quan tâm."

Cận Mộ thu tay lại, ngửi thấy mùi thơm dìu dịu trên áo y hệt như buổi chiều hai năm trước, từng tia từng sợi thấm vào lòng hắn.

Hắn dừng một lát rồi khàn giọng hỏi: "Công tử muốn biết thật sao?"

Tiêu Ký Ngôn ngước mắt nhìn hắn, "Tất nhiên là muốn rồi, ta...... Ưm!"

Còn chưa dứt lời thì Cận Mộ bỗng nhiên chồm tới ôm eo y rồi hôn lên môi y.

Tiêu Ký Ngôn trố mắt.

Y nghe thấy Cận Mộ thì thầm: "Là vậy này......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.